29 thg 9, 2012

TSCL 5

Tôi biết cậu ấy có một trời đầy những ngôi sao để thỏa mình rong chơi còn tôi chỉ có một vài ngôi sao lẻ tẻ mà thôi. Nên đôi khi tôi để những ngôi sao ấy ngày càng lớn dần và chói sáng đến mức khiến tôi lóa mắt, và thấy bầu trời của mình dường như nhỏ lại, chỉ còn co cụm quanh những ngôi sao ấy. Nên tôi dễ lo sợ, sợ một ngày những ngôi sao siu bự sẽ hóa thành hố đen nào đó và nuốt chửng đi tất cả. . . Không biết, trong thiên hà của cậu ấy, tôi nằm ở vị trí nào, có đủ sáng để cậu ấy không bao giờ quên lãng hay không?
***
Tôi ghét cái cảm giác thoáng qua khó chịu đó như tối nay, khi hai đứa tôi lại nói chuyện trật nhịp nhiều đến vậy, đến mức đứa nào cũng chọn sự im lặng. Nhưng được cái tụi tôi chưa bao giờ giận nhau điều gì lâu nên đến khi cậu ấy "hơi, hơi" vài tiếng thì tôi cũng lôi ra mấy cái chuyện gì đó tình cờ nhớ được ngồi nói. Và mọi thứ lại bình thường, vẫn vui vẻ điên điên như thường, nhưng tôi vẫn không thể thông suốt được, khi trong những -phút- rất- dài đó, tôi đã buông xuôi và nghĩ nếu mà có cô ấy ở đây. Ừ thì nếu mà có cô ấy ở đây, cậu ấy sẽ dễ dịu cơn giận đi nhanh chóng. Nếu mà có cô ấy ở đây, cậu ấy có thể đã tâm sự được vài điều vướng bận. Nếu mà có cô ấy ở đây, cậu ấy sẽ không nói chuyện mất hứng nhanh như vậy. .. Lúc ấy, tôi đã tư nhủ những điều như vậy, y như cái hồi tôi  im lặng nhìn cậu ấy đổ quạu khi lớp tôi căng thẳng vì vụ trung thu hay đá banh gì dó, bực bội vì sự bất lực của mình cũng như sự bướng bỉnh của cậu ấy, và cứ thầm mong nếu mà có cô ấy ở đây... Tôi ghét cảm giác bất lực đó. Ghét đến nỗi có lúc tôi đã muốn gào lên rằng "ừ thì tao biết tao dek hiểu mọi việc theo cách mà mày hiểu, và dek biết những điều gì đang lẩn quẩn trong đầu mày mà lại hay lên lóp mày, nhưng có cần cứ phải nói chuyện theo cách như vậy không, ương bướng và trịch thượng!" (!). nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ làm chuyện đó, vì chỉ cần hít sâu một hơi và nghĩ xa thêm một ít thôi, tôi sẽ thấy, vốn dĩ cậu ấy đâu cần thêm một bà mẹ thứ hai để càm ràm chứ, và cũng đâu bắt tôi phải hiểu cậu ấy muốn gì. Nhưng càng như thế tôi lại càng ghét sự bất lực của mình. Tôi sẽ không thể là người làm cậu ấy nguôi ngoai cơn buồn bực, cũng sẽ không thể là người để cậu ấy sẻ bớt vài điều nặng lòng được, và cũng không đủ khả năng để biết điều gì đang đến trong cái đầu ngoan cố ấy; y như những gì tôi đã biết trước đây.
***
Bỏ qua cái suy diễn vớ vẩn ấy thì tối nay thật sự tuyệt vời. Được gào rú với đám chiến hữu, rước lồng đèn và ăn bánh trung thu, lắc lư lắc lư theo nhạc và chụp hình mỏi miệng. Những ngày như thế thật sự lấp lánh. Lúc đó tôi đã nghĩ, thật hạnh phúc biết bao. Và dù nếu cứ để những ngôi sao trở nên phình to quá cũng không hẳn là hay nhưng hiện tại thì cứ lấp lánh như vậy nhé, để soi sáng cho tôi biết con đường mình phải đi. Lúc dõi theo xe của P chạy trước tôi trong dòng người tấp nập, tôi chợt nhận ra, nhờ có họ, tôi đã học thêm được một chút, cách bước đi giữa cuộc đời này. Đó là ta sẽ dễ lạc lối ngay nếu chỉ bước đi có một mình. Cần phải có những người đồng hành thấu hiểu ta như vậy để sánh bước cùng nhau.
***
Bay lên .......


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét