26.5.2010...
Hôm nay tỉnh giấc mình vẫn thấy thẫn thờ. Có lẽ là do ngủ chưa đã vì hôm qua đã thức quá khuya để viết về những cảm xúc đang tràn đầy. :). Nhưng mình biết cái cảm giác buồn buồn ấy chỉ là do chúng ta đã thật sự chia tay rồi. 3 năm cấp 3 đã thật sự chấm dứt rồi. Từ nay mình k còn được ngồi trong lớp học thân thương với những gương mặt thân quen ấy nữa. Dù chúng ta vẫn sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau (như chiều hay tối nay đi học thêm mr.Thức chẳng hạn) nhưng những gì chúng ta đã có ngày hôm qua sẽ k bao giờ có thể lấy lại được nữa. Vì chúng mình của ngày hôm qua đã khác rồi so với chúng mình của hôm nay. Thời cấp 3 hoa lệ đã thật sự khép lại vào ngày hôm ấy, chiếc cửa của thời học sinh yêu dấu đã đóng lại rồi. Nhưng những tình cảm mà ta dành cho nhau vào ngày 25.5 ấy sẽ theo mình đi suốt cuộc đời. Mình sẽ nhớ, ừ nhớ lắm, nhưng cái ôm đầy nước mắt, những vòng tay nối nhau đi khắp sân trường, những nụ cười đong đầy trong tấm ảnh....Mình sẽ nhớ.
Hôm nay tỉnh giấc mình vẫn thấy thẫn thờ. Có lẽ là do ngủ chưa đã vì hôm qua đã thức quá khuya để viết về những cảm xúc đang tràn đầy. :). Nhưng mình biết cái cảm giác buồn buồn ấy chỉ là do chúng ta đã thật sự chia tay rồi. 3 năm cấp 3 đã thật sự chấm dứt rồi. Từ nay mình k còn được ngồi trong lớp học thân thương với những gương mặt thân quen ấy nữa. Dù chúng ta vẫn sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau (như chiều hay tối nay đi học thêm mr.Thức chẳng hạn) nhưng những gì chúng ta đã có ngày hôm qua sẽ k bao giờ có thể lấy lại được nữa. Vì chúng mình của ngày hôm qua đã khác rồi so với chúng mình của hôm nay. Thời cấp 3 hoa lệ đã thật sự khép lại vào ngày hôm ấy, chiếc cửa của thời học sinh yêu dấu đã đóng lại rồi. Nhưng những tình cảm mà ta dành cho nhau vào ngày 25.5 ấy sẽ theo mình đi suốt cuộc đời. Mình sẽ nhớ, ừ nhớ lắm, nhưng cái ôm đầy nước mắt, những vòng tay nối nhau đi khắp sân trường, những nụ cười đong đầy trong tấm ảnh....Mình sẽ nhớ.