Nhiều khi ta không thể hiểu được tại sao bản thân lại dành nhiều thời gian, công sức, và trên hết là tình cảm cho một người vốn không hề coi trọng mình, không nhớ thương mình, không là một người sẽ ở cạnh mình, không là người sẽ mang lại cho mình niềm vui ngoài nước mắt. Vậy mà ta vẫn nhớ, nhớ da diết, thương thật nhiều mà giận cũng thật nhiều.
Tôi không có ý định sẽ níu kéo hay quay lại, cũng không còn thứ tình yêu mãnh liệt ngày nào, nhưng đã thương thì còn thương mãi. Vậy mà sao ta cứ phải khó khăn với nhau như vậy, sao cứ phải chơi những trò chơi đuổi bắt như vậy, sao cứ lúc ưng thì gọi mà lúc bực thì trốn chạy. Thật mệt mỏi. Có mệt mỏi không Min khi đã 1 năm rồi, 1 năm kể từ cái ngày ấy vậy mà giờ vẫn cứ đuổi bắt nhau?
Tôi thương Min, nhưng không có nghĩa còn thương là sẽ quay về, và càng không có nghĩa còn thương thì có thể để mặc cậu ấy muốn vờn tôi thế nào cũng được, muốn đối xử với tôi thế nào cũng được.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn sẽ thấy bản thân một ngày nào đó lại nuốt trọn cục tức ấy vào lòng, lại nói với Min bằng tất cả những gì nhẹ nhàng nhất có thể, vẫn sẽ trả lời cậu ấy bất cứ điều gì, vẫn sẽ tìm mọi cách để biết chắc cậu ấy đang ổn hay không, không muốn thấy cậu ấy mệt mỏi, không muốn thấy cậu ấy giận dữ. Làm vậy để làm gì, không hiểu được. Cứ như là dù Min có đi tới nơi nào, có đi khỏi tôi rất xa và rất lâu, trái tim tôi vẫn dành một khoảng trống vô bờ cho cậu ấy, để một ngày sẽ lại thấy thảng thốt, thấy bâng khuâng, thấy mình lọ mò tìm một ai đó khả dĩ có thể biết điều gì đó về Min, lúc này cậu ấy đang làm gì, đang bên ai, có hạnh phúc không. Cái ngọn lửa thương nhớ ấy không bao giờ tắt, âm ỉ để có lúc lại bùng lên, soi trong tôi những giọt nước mắt của thời vụng dại. Đôi lúc ta không tin được, giới hạn chịu đựng của bản thân lại cao đến vậy, đối với người mà ta rất rất thương.
Hay đó chỉ là một sự ngụy biện, cho sự nhu nhược đến khôn cùng?
29 thg 6, 2014
20 thg 6, 2014
An ủi
Nếu được viết lại ngày hôm qua, tôi sẽ chụp bằng được một tấm hình với G và B, sẽ đi ra hồ con rùa, tới nơi tôi yêu thích nhất ở sg, sẽ nói với Min một điều gì đó ....
Nhưng quan trọng nhất cuối cùng vẫn là tình cảm của chúng ta sẽ không lưu lạc. Điều đó, là một niềm an ủi lớn.
Nhưng quan trọng nhất cuối cùng vẫn là tình cảm của chúng ta sẽ không lưu lạc. Điều đó, là một niềm an ủi lớn.
Tạm biệt
Cái cảm giác thấy lòng trống rỗng vô hạn, như chỉ muốn ngồi lại nơi này, và khóc mãi, khóc mãi, cho một thời đã chết.
18 thg 6, 2014
những năm tháng ấy
Trời xám lạnh, trống trải và những đoạn điệp khúc cứ trôi qua
- Kết thúc rồi -
Sẽ còn nhiều những năm tháng tới nhưng không bao giờ ta thấy lại những năm tháng ấy.
- Kết thúc rồi -
Sẽ còn nhiều những năm tháng tới nhưng không bao giờ ta thấy lại những năm tháng ấy.
16 thg 6, 2014
nếu là lần cuối cùng gặp lại
Nếu là lần cuối cùng gặp lại,....
....em có đủ can đảm để chào anh lần cuối, để mỉm cười như chưa từng chua xót, để nhìn anh mà không khắc khoải, để tránh giật mình nếu bật chợt chạm phải ánh mắt anh?
E không hiểu nữa, sao đêm nay thấy a da diết, thấy tim mình như để rơi một nhịp, khi chợt nghĩ về, ngày mai-lần cuối cùng ta sẽ gặp lại nhau...
hoặc không còn lần cuối cùng đó nữa, nếu hai ta lẩn tránh.
Còn gì nữa đâu mà e cứ phải làm khổ mình phải không a?
....em có đủ can đảm để chào anh lần cuối, để mỉm cười như chưa từng chua xót, để nhìn anh mà không khắc khoải, để tránh giật mình nếu bật chợt chạm phải ánh mắt anh?
E không hiểu nữa, sao đêm nay thấy a da diết, thấy tim mình như để rơi một nhịp, khi chợt nghĩ về, ngày mai-lần cuối cùng ta sẽ gặp lại nhau...
hoặc không còn lần cuối cùng đó nữa, nếu hai ta lẩn tránh.
Còn gì nữa đâu mà e cứ phải làm khổ mình phải không a?
13 thg 6, 2014
mưa vẫn thênh thang
Mình không hiểu nữa có phải cậu ấy tự nhiên lại có một sự lạnh lùng nho nhỏ nào trong vài ngày gần đây không. Hay do việc bất đồng ý kiến bé tí xíu hôm nọ. Hoặc là, giống như sau một thời gian dài, những gì về mình trong suy nghĩ của cậu ấy là mình của rất nhiều năm trước, là quá khứ, là luyến tiếc, là cái hồi ngày xưa "tụi tao thân nhau ghê lắm", là những lúc vẫn dõi theo từng bước đi của nhau một cách âm thầm và vu vơ tự hỏi thứ tình cảm ấy là gì...
Rồi đến một ngày gặp lại..., cùng đi, cùng nói, cùng ngắm nhìn, cùng trò chuyện, có thể chợt nhận ra người của ngày hôm nay đã khác con người của lúc xưa rồi, không lung linh, không huyền hảo, không còn là cái gì day dứt và luyến tiếc, và không còn là người cậu ấy vẫn luôn nhớ trong tiềm thức. Nên giờ thấy cũng bình thường, thấy không còn phải hỏi vu vơ là yêu hay thương nữa, câu trả lời chỉ là một sự hoài niệm đã cũ mà thôi.
Nhưng này, mình vẫn là mình, dù là mình của hôm nay, là mình của 10 năm về trước, là mình của 10 năm sau nữa, mình vẫn luôn là mình, không phải vậy sao?
Vậy sao lại hoài nhớ thương một con đường đã đi qua?
Sao không đi tiếp về hiện tại và viết tiếp những điều sẽ trở thành kí ức trong vài năm tới nữa, nhưng là thực tại của ngày hôm nay?
Rồi đến một ngày gặp lại..., cùng đi, cùng nói, cùng ngắm nhìn, cùng trò chuyện, có thể chợt nhận ra người của ngày hôm nay đã khác con người của lúc xưa rồi, không lung linh, không huyền hảo, không còn là cái gì day dứt và luyến tiếc, và không còn là người cậu ấy vẫn luôn nhớ trong tiềm thức. Nên giờ thấy cũng bình thường, thấy không còn phải hỏi vu vơ là yêu hay thương nữa, câu trả lời chỉ là một sự hoài niệm đã cũ mà thôi.
Nhưng này, mình vẫn là mình, dù là mình của hôm nay, là mình của 10 năm về trước, là mình của 10 năm sau nữa, mình vẫn luôn là mình, không phải vậy sao?
Vậy sao lại hoài nhớ thương một con đường đã đi qua?
Sao không đi tiếp về hiện tại và viết tiếp những điều sẽ trở thành kí ức trong vài năm tới nữa, nhưng là thực tại của ngày hôm nay?
10 thg 6, 2014
Father & daughter [demo]
Bố và con gái nhà này vốn không hợp nhau.
Hay để nói chính xác hơn cái khẳng định trên thì bố con nhà
này quá giống nhau, nên bị cực cùng chiều nó đẩy. Bố mập mập, lùn lùn, mặt tròn
tròn. Con mập mập, lùn lùn, mặt tròn tròn. Bố nóng tính, yêu ghét gì cũng thể
hiện ra mặt. Con lâu lâu hay nổi cáu, ghét yêu gì cũng không giấu được. Bố tai
hơi nghễnh ngãng. Con còn trẻ mà cũng hơi bị điếc. Bố đi huỵch huỵch. Con đi huỵch
huỵch. Bố bụng bia. Con bụng trống. Bố hay bày đồ. Phòng con cũng không khác gì
bãi rác. Bố hay là cà, con cũng ham chơi…. Bố với con cứ thế, tật xấu gì cũng giống
nhau. Nhưng bi kịch hơn là tính tốt của bố con lại không có được. Bố viết chữ đẹp.
Con viết có cái địa chỉ email thôi cũng bị bắt viết đi viết lại. Bố hay làm thơ
làm văn. Con viết văn như thảm họa. Bố trồng cây nuôi cá cái chi cũng ổn. Con
có chậu xương rồng chăm cũng hổng tới nơi. Bố làm cái gì nhanh. Con sẽ làm cái
đó chậm… Bố con cứ như vậy, cộng thêm lệch nhau 37 cái xuân xanh, nên con ít
khi tâm sự gì với bố, chủ yếu là dạ dạ vâng vâng, còn lại mẹ sẽ là nơi trút bầu
tâm sự của cả nhà.
Con đi học xa nhà đã 4 năm rồi. Có gọi điện về cũng hay gọi
qua số mẹ. Có hỏi thăm bố cũng hay hỏi thăm qua mẹ. Có mua quà cho bố cũng hay
đưa cho mẹ. Nhiều lúc con biết bố chạnh lòng, nhưng con gái ương bướng, cầm điện
thoại lên sẽ lại chẹp lưỡi, thôi nói qua mẹ vậy. Con gái nhà này nuôi cho lớn
đúng phí công.
Một ngày đang chạy xe trên đường, thấy dáng ai hao hao giống
bố, trái tim con bỗng nhiên chùng lại. Đâu đó trong đầu con lại loáng thoáng
hình ảnh bố năm nào, ẵm con trên tay chỉ con chim kêu là con cá (haiz hồi nhỏ
toàn bị dụ), dắt con đi lũn cũn khắp xóm để đút ăn cho hết chén cơm, chọc con củ
su hào gọi là củ chuối còn thằng ku T gọi là con T (bày dại =.=’), hay xung
phong chở con đi học.. Nhiều lúc ngẫm nghĩ lại con hay hỏi mẹ sao hồi nhỏ con
toàn thấy bố trông con. Mẹ bảo chắc con nhớ chưa có hết, nhưng lạ thiệt, mấy
cái kỉ niệm hồi nhỏ (và bị dụ) của con vẫn hay có hình ảnh bố nhiều hơn.
Một ngày nhìn tấm hình mới chụp, con chợt thấy nao lòng khi nhận
ra bố đã già hơn, tóc bố bạc nhiều hơn, không còn chỉ lưa thưa vài sợi tóc trắng
để con tung tăng thỏ thẻ “bố ơi con nhổ tóc bạc cho bố, bố cho con tiền mua chuối
chiên nha”.
Một ngày đang ngồi ăn trong một quán cơm miền Bắc, bắt gặp tô
canh cua nóng hổi, con chợt nhớ món tủ -riêu cua của bố, nhớ ngày nhỏ bố hay nhờ
con khêu gạch cua giùm rồi bố thưởng cho con cua buộc chỉ dắt đi chơi.
Một ngày con chợt thẫn thờ nhận ra, từ giờ con sẽ không còn mấy
cơ hội được ở bên bố thường xuyên nữa. Ngày con tốt nghiệp ra trường. Ngày con quyết
định ở lại mảnh đất này. Ngày bố quay về quê nội. Ngày con có một gia đình nhỏ
của mình… Những ngày sắp tới khoảng cách sẽ lại một dài thêm. Con sẽ nhớ lắm,
nhớ những ngày hai bố con sáng sáng cùng đi bộ (cho xẹp bụng), những ngày bố
con cùng đi ăn sáng và bàn luận hôm nay nấu cái gì đây bố, nhớ những ngày nhà
mà dư chuối chín, bố sẽ nhắc con cắt chuối mà đắp mặt đi kìa, nhớ mấy chậu
phong lan luôn rực rỡ bông của bố, nhớ…
Con bỗng thấy vỡ òa.
Sao bấy lâu con vô tâm rứa.
P/S: Con cầm điện thoại nhắn vu vơ “Bo nho an uong day du,”
theo đúng cú pháp và chính tả tiếng Việt
Ai ngờ đâu bố rep “U bo biet rui ma”.
Bố dạo này xì tin ghia, zậy mà hồi xưa hông cho con nói “rầu
mà” theo giọng Bình Định, chỉ được nói “rồi mà”…
Chuyện 1 năm trước
Người ta nói là khi yêu đừng quay đầu lại. Nhưng điều mình thích nhất ở min là mỗi khi chạy đến cuối con đường nhà mình, cậu ấy sẽ ngoái lại nhìn. Và mình luôn muốn đứng đó, để không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy...
Để khi min ngoái đầu nhìn lại, sẽ thấy mình vẫn luôn đứng đợi.
Nhưng đó là chuyện của 1 năm trước mất rồi.
Để khi min ngoái đầu nhìn lại, sẽ thấy mình vẫn luôn đứng đợi.
Nhưng đó là chuyện của 1 năm trước mất rồi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)