21 thg 4, 2015

Black

Đôi lúc thấy mình cứ lẩn thẩn cố chap mãi với những suy nghĩ quẩn quanh về Anh và Min. Như thể không nhắc tới Anh lúc chat với Tr là không chịu được. Và khi những suy nghĩ về Min càng ngày càng dày đặc, đến mức bức bối muốn hét lên rằng rốt cuộc cậu ấy đang ở đâu, đang thế nào, thì Min sẽ xuất hiện, chớp nhoáng, rồi lại im lìm. Cái bóng tối bao quanh hai con người đó, bao quanh tâm hồn và suy nghĩ của họ, cứ như hố đen không bao giờ để tôi thấy được bất cứ một tia sáng nào. khong thể tìm ra được bất cứ một manh mối nào, về họ. Về hai người mà đối với họ tôi lại chẳng là gì cả.
Và nếu phải yêu thêm lần nữa chắc sẽ là việc làm quá sức, khi mà cứ qua mỗi một yêu thương qua đi, dù kết cuộc có thế nào, thì một phần trái tim mình chắc chắn đã đứt rời từ thuở ấy.

3 thg 4, 2015

Lost star

Một tin nhắn send đi rồi để nó rơi vào trong vô vọng. Như lúc vứt hòn sỏi vào mặt hồ rơi đánh tõm, rồi lặn biến mất, ta chưa bao giờ mong nó bỗng dưng từ đâu đó dưới mặt nước kia lại có thể vọt lên lại không trung. Cũng như mình bây giờ không có ý định chờ một hồi âm quay về. Không, không phải là không mong ngóng. Chi là không còn nóng lòng, không còn vội vã, không còn chốc chốc lại cầm điện thoại. Cái sự nhẩn nha đó, chắc học được từ những lần chờ tin nhắn từ Min. Đến một lúc chợt nhận ra mình đã quá quen thuộc với việc chờ đợi không hy vọng, từ những người mà mình lỡ thầm... thương.


Min rồi tới Anh. Cả hai con người cứ vồn vập ban đầu rồi đột ngột lặng như tờ. Cứ như những đợt sóng dữ dội liên hồi rồi đột nhiên tĩnh lặng quá mức, để lại một đứa ngơ ngác tự hỏi, rốt cuộc mình đã đem tới điều gì. Rồi cái câu hỏi ấy cứ loang dần, loang dần, phủ một màu xám lên tất cả.
Mình là ai?
Mình mang đến điều gì trong cuộc sống này?
Mình để lại điều gì cho cuộc sống này?
Mình muốn làm điều gì cho cuộc sống này?
Và mình đã từng là gì trong cuộc đời họ?
Như vệt màu cứ loang dần, mà không thể ngừng lại. Vì mình không tìm đâu được một câu trả lời để chặn lại vệt màu loang. Để tâm hồn thôi không bị xâm chiếm bởi mảng xám mênh mang.




Và để phán kháng cho sự bất lực của mình, mình đóng cửa với tất cả. Chỉ còn giới hạn phạm vi giao tiếp đến mức tối thiểu, chỉ trong bán kính 10 m, với những con người tối thiểu mỗi ngày đều gặp.
Mình trở nên bất cần, trờ nên giận dữ, trở nên cau có, cáu bẳn, và im lặng, ngột ngạt.
Quá ngột ngạt.
Ngột ngạt y như cái không khí lúc này, ở ngôi nhà này, nới chỉ có 2 đứa câm nín đi ra đi vào.


Mình buông xuôi tất cả, công việc, học tập, tình cảm. Buông bỏ tất cả. Nó nhảy múa như ngọn lửa đỏ rực đang liếm đi tất cả. Mình đếm từng ngày đến ngày thi trong lúc không chuẩn bị gì cả, một cách bình thản, như đang nhìn chiếc máy bay của mình dần đâm vào vách núi. Không la hét, không phản kháng. Vì mình đã chọn chết bằng cách ấy. Chọn nhìn mọi việc vỡ vụn dưới chính bán tay mình. Bóp nát tất cả.


Cái ngày mà mình nghĩ sẽ nhìn Anh lần cuối bằng thứ tình cảm đó, không ngờ lại là ngày Anh gặp nạn. Dù may mắn là không có chấn thương lớn nào để lại, vẫn thấy thật bất an. Nếu một ngày mà người mình yêu thương không còn nữa, thì mình sẽ thế nào? Khi mà mình vẫn chưa làm được gì cho họ? Khi mình chỉ vùng vẫy trong những vệt màu loang đang dần che lấp hết sự hiện diện của mình, gào thét, nhưng chẳng ai nghe thấy tiếng gào thét.


"Chúng ta là ai trong cuộc đời này, hay chỉ là những ngôi sao đang lạc lối?.."


Lost stars