30 thg 11, 2014

Can I give up?

Hôm nay P trở về, im lặng và mệt mỏi. Không khí bỗng dung căng thẳng, hoặc chỉ có mình bỗng dung căng thẳng. Lại ngồi rà soát lại qua giờ mình có làm gì có lỗi ko, lại tự hỏi chuyện gì có thể xảy ra như vậy, lại lo lắng, lại vậy. Chưa bao giờ mình bỏ được cái thói quen luôn muốn làm đẹp lòng người khác đó.
Hôm nay mình đã lại có những suy nghĩ không nên có, lại nhìn Min đầy hoang mang, lại tự hỏi tại sao những ngày gần đây Min không còn hôn mình nữa, lại sợ, sợ mất Min.
Những ngày ngập tràn sợ hãi, Sợ mất người bạn thân của mình đến mức cứ loay hoay chẳng biết phải làm gì, có vừa ý không, có khiến người ta giận không. Sợ mất người bạn trai của mình đến mức cứ luôn tìm cách làm Min vui, luôn lo lắng nếu ngày nào Min không gọi điện, lo đến mức mình sẽ tự tay gọi trước để không phải trải qua những câu hỏi tại sao hôm nay Min không gọi cho mình, cứ luôn cố nắm lấy tay Min.
Thật muốn biết được tại sao mình lại cứ phải chạy theo cả hai người như vậy, cứ phải loay hoay giữa một mớ những điều "nên-làm-hay-không-nên-làm-để-người-kia-vui", cứ phải giật mình người đó không bắt máy có phải là giận gì không, người đó im lặng có phải mình đã làm gì đó sai không, người đó quên mất những nụ hôn có phải là không còn yêu mình nữa hay không?
Trong cuộc níu giữ này, mình giờ chỉ còn muốn bỏ cuộc.

16 thg 11, 2014

From P

"Hôm nay gặp một ít chuyện buồn cười, tự nhiên muốn ghi chép lại để biết rằng đã có lúc mình suy nghĩ như thế. Câu chuyện hơi bị trừu tượng, để cho dễ hiểu mình sẽ lấy ví dụ về chuyện ăn cơm nhà và cơm tiệm.
Có hai đứa sống chung nhà, một đứa hay ăn cơm nhà, một đứa chỉ ăn cơm tiệm. Một hôm đứa cơm nhà bảo đứa cơm tiệm: "Thôi ăn cơm nhà chung với tao cho đủ chất mà tiết kiệm". Đứa cơm tiệm nghe có lý, liền đồng ý. Vài bữa trôi qua, đứa cơm nhà vẫn đi chợ nấu cơm cho hai đứa bình thường, còn đứa cơm tiệm ưng thì bảo: "Nay tao không ăn" rồi cắp túi đi thẳng, ưng thì lại bảo: "Mai tao ăn nha". Một hai lần đứa cơm nhà còn cho qua, tới lần thứ ba đứa cơm nhà điên gan lên. Điên vì ba lý do:
1) Ăn cơm nhà cũng phải trả tiền nhưng "nhà" và "tiệm" khác nhau, nếu đã xác định ăn nhà thì hãy suy nghĩ đồ ăn từ đâu mà ra, chứ không phải đưa tiền là có đồ ăn.
2) Cơm tiệm nếu đã đồng ý nấu cơm nhà thì ít nhất hãy hợp tác duy trì thói quen đó, chứ đừng để sự ngẫu hứng ăn tiệm của mình làm ảnh hưởng tới nhịp sống của người khác.
3) Đứa cơm tiệm lâu lâu thấy áy náy vì không giúp đỡ đứa cơm nhà, thế là cặm cụi ra rửa chén. Nhưng cơm tiệm nên nhớ, cơm nhà đi chợ nấu ăn được, thì mấy cái chén chả là gì. Nếu ngại rửa chén, cơm nhà cũng ăn tiệm từ lâu.
Kể bâng quơ như trên là để thấm thía cho cái sự QUAN TÂM, HỢP TÁC với nhau trong cuộc sống ngày hôm nay. Anh và tôi cùng đồng hành, nhưng hoa đẹp thì anh dừng chân hái, bướm xinh thì anh đu dây bắt, rồi sau đó anh ba chân bốn cẳng chạy theo hỏi tôi: "Đường đi có gì vui không?" Anh với tôi là bạn đồng hành hay là người qua đường? Nếu đã cùng nhau sánh bước, không giúp đỡ nhau thì cũng hãy suy nghĩ cho nhau. Không ai đủ bao dung để đối xử chân thành với một kẻ qua đường !!!!!!!!!
FB khiến cho con người ảo tưởng sức mạnh, cứ tưởng lướt new feed hằng ngày là biết xã hội xung quanh thế nào, bạn bè mình đang vui buồn ra sao. Biết đâu có lắm đứa như Kenny Sang, FB là nơi để múa lửa lòe thiên hạ. Cũng không ít đứa xem FB như nơi để ban phát tình thương: "Một like là một lời chúc cho em bé/ cụ già/ thanh niên này....". Nếu FB thật như đời, thì anh hùng bàn phím phải rửa tay gac kiếm từ lâu.
Viêt ra sẽ có lắm bạn bị nhột, nhưng khổ nỗi mình "hổ báo trường mẫu giáo", viết linh tinh thì dám, nói thẳng thì ngại. Nên đọc qua cười khẩy một cái thôi nhé, đừng suy nghĩ nhiều làm gì."

29 thg 6, 2014

Đêm lao xao

Nhiều khi ta không thể hiểu được tại sao bản thân lại dành nhiều thời gian, công sức, và trên hết là tình cảm cho một người vốn không hề coi trọng mình, không nhớ thương mình, không là một người sẽ ở cạnh mình, không là người sẽ mang lại cho mình niềm vui ngoài nước mắt. Vậy mà ta vẫn nhớ, nhớ da diết, thương thật nhiều mà giận cũng thật nhiều.
Tôi không có ý định sẽ níu kéo hay quay lại, cũng không còn thứ tình yêu mãnh liệt ngày nào, nhưng đã thương thì còn thương mãi. Vậy mà sao ta cứ phải khó khăn với nhau như vậy, sao cứ phải chơi những trò chơi đuổi bắt như vậy, sao cứ lúc ưng thì gọi mà lúc bực thì trốn chạy. Thật mệt mỏi. Có mệt mỏi không Min khi đã 1 năm rồi, 1 năm kể từ cái ngày ấy vậy mà giờ vẫn cứ đuổi bắt nhau?
Tôi thương Min, nhưng không có nghĩa còn thương là sẽ quay về, và càng không có nghĩa còn thương thì có thể để mặc cậu ấy muốn vờn tôi thế nào cũng được, muốn đối xử với tôi thế nào cũng được.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn sẽ thấy bản thân một ngày nào đó lại nuốt trọn cục tức ấy vào lòng, lại nói với Min bằng tất cả những gì nhẹ nhàng nhất có thể, vẫn sẽ trả lời cậu ấy bất cứ điều gì, vẫn sẽ tìm mọi cách để biết chắc cậu ấy đang ổn hay không, không muốn thấy cậu ấy mệt mỏi, không muốn thấy cậu ấy giận dữ. Làm vậy để làm gì, không hiểu được. Cứ như là dù Min có đi tới nơi nào, có đi khỏi tôi rất xa và rất lâu, trái tim tôi vẫn dành một khoảng trống vô bờ cho cậu ấy, để một ngày sẽ lại thấy thảng thốt, thấy bâng khuâng, thấy mình lọ mò tìm một ai đó khả dĩ có thể biết điều gì đó về Min, lúc này cậu ấy đang làm gì, đang bên ai, có hạnh phúc không. Cái ngọn lửa thương nhớ ấy không bao giờ tắt, âm ỉ để có lúc lại bùng lên, soi trong tôi những giọt nước mắt của thời vụng dại. Đôi lúc ta không tin được, giới hạn chịu đựng của bản thân lại cao đến vậy, đối với người mà ta rất rất thương.

Hay đó chỉ là một sự ngụy biện, cho sự nhu nhược đến khôn cùng?

20 thg 6, 2014

An ủi

Nếu được viết lại ngày hôm qua, tôi sẽ chụp bằng được một tấm hình với G và B, sẽ đi ra hồ con rùa, tới nơi tôi yêu thích nhất ở sg, sẽ nói với Min một điều gì đó ....
Nhưng quan trọng nhất cuối cùng vẫn là tình cảm của chúng ta sẽ không lưu lạc. Điều đó, là một niềm an ủi lớn.

Tạm biệt

Cái cảm giác thấy lòng trống rỗng vô hạn, như chỉ muốn ngồi lại nơi này, và khóc mãi, khóc mãi, cho một thời đã chết.

18 thg 6, 2014

những năm tháng ấy

Trời xám lạnh, trống trải và những đoạn điệp khúc cứ trôi qua
- Kết thúc rồi -
Sẽ còn nhiều những năm tháng tới nhưng không bao giờ ta thấy lại những năm tháng ấy.

16 thg 6, 2014

nếu là lần cuối cùng gặp lại

Nếu là lần cuối cùng gặp lại,....
....em có đủ can đảm để chào anh lần cuối, để mỉm cười như chưa từng chua xót, để nhìn anh mà không khắc khoải, để tránh giật mình nếu bật chợt chạm phải ánh mắt anh?
E không hiểu nữa, sao đêm nay thấy a da diết, thấy tim mình như để rơi một nhịp, khi chợt nghĩ về, ngày mai-lần cuối cùng ta sẽ gặp lại nhau...
hoặc không còn lần cuối cùng đó nữa, nếu hai ta lẩn tránh.
Còn gì nữa đâu mà e cứ phải làm khổ mình phải không a? 

13 thg 6, 2014

mưa vẫn thênh thang

Mình không hiểu nữa có phải cậu ấy tự nhiên lại có một sự lạnh lùng nho nhỏ nào trong vài ngày gần đây không. Hay do việc bất đồng ý kiến bé tí xíu hôm nọ. Hoặc là, giống như sau một thời gian dài, những gì về mình trong suy nghĩ của cậu ấy là mình của rất nhiều năm trước, là quá khứ, là luyến tiếc, là cái hồi ngày xưa "tụi tao thân nhau ghê lắm", là những lúc vẫn dõi theo từng bước đi của nhau một cách âm thầm và vu vơ tự hỏi thứ tình cảm ấy là gì...

Rồi đến một ngày gặp lại..., cùng đi, cùng nói, cùng ngắm nhìn, cùng trò chuyện, có thể chợt nhận ra người của ngày hôm nay đã khác con người của lúc xưa rồi, không lung linh, không huyền hảo, không còn là cái gì day dứt và luyến tiếc, và không còn là người cậu ấy vẫn luôn nhớ trong tiềm thức. Nên giờ thấy cũng bình thường, thấy không còn phải hỏi vu vơ là yêu hay thương nữa, câu trả lời chỉ là một sự hoài niệm đã cũ mà thôi.

Nhưng này, mình vẫn là mình, dù là mình của hôm nay, là mình của 10 năm về trước, là mình của 10 năm sau nữa, mình vẫn luôn là mình, không phải vậy sao?
Vậy sao lại hoài nhớ thương một con đường đã đi qua?
Sao không đi tiếp về hiện tại và viết tiếp những điều sẽ trở thành kí ức trong vài năm tới nữa, nhưng là thực tại của ngày hôm nay?

10 thg 6, 2014

Father & daughter [demo]


Bố và con gái nhà này vốn không hợp nhau.

Hay để nói chính xác hơn cái khẳng định trên thì bố con nhà này quá giống nhau, nên bị cực cùng chiều nó đẩy. Bố mập mập, lùn lùn, mặt tròn tròn. Con mập mập, lùn lùn, mặt tròn tròn. Bố nóng tính, yêu ghét gì cũng thể hiện ra mặt. Con lâu lâu hay nổi cáu, ghét yêu gì cũng không giấu được. Bố tai hơi nghễnh ngãng. Con còn trẻ mà cũng hơi bị điếc. Bố đi huỵch huỵch. Con đi huỵch huỵch. Bố bụng bia. Con bụng trống. Bố hay bày đồ. Phòng con cũng không khác gì bãi rác. Bố hay là cà, con cũng ham chơi…. Bố với con cứ thế, tật xấu gì cũng giống nhau. Nhưng bi kịch hơn là tính tốt của bố con lại không có được. Bố viết chữ đẹp. Con viết có cái địa chỉ email thôi cũng bị bắt viết đi viết lại. Bố hay làm thơ làm văn. Con viết văn như thảm họa. Bố trồng cây nuôi cá cái chi cũng ổn. Con có chậu xương rồng chăm cũng hổng tới nơi. Bố làm cái gì nhanh. Con sẽ làm cái đó chậm… Bố con cứ như vậy, cộng thêm lệch nhau 37 cái xuân xanh, nên con ít khi tâm sự gì với bố, chủ yếu là dạ dạ vâng vâng, còn lại mẹ sẽ là nơi trút bầu tâm sự của cả nhà.

Con đi học xa nhà đã 4 năm rồi. Có gọi điện về cũng hay gọi qua số mẹ. Có hỏi thăm bố cũng hay hỏi thăm qua mẹ. Có mua quà cho bố cũng hay đưa cho mẹ. Nhiều lúc con biết bố chạnh lòng, nhưng con gái ương bướng, cầm điện thoại lên sẽ lại chẹp lưỡi, thôi nói qua mẹ vậy. Con gái nhà này nuôi cho lớn đúng phí công.
Một ngày đang chạy xe trên đường, thấy dáng ai hao hao giống bố, trái tim con bỗng nhiên chùng lại. Đâu đó trong đầu con lại loáng thoáng hình ảnh bố năm nào, ẵm con trên tay chỉ con chim kêu là con cá (haiz hồi nhỏ toàn bị dụ), dắt con đi lũn cũn khắp xóm để đút ăn cho hết chén cơm, chọc con củ su hào gọi là củ chuối còn thằng ku T gọi là con T (bày dại =.=’), hay xung phong chở con đi học.. Nhiều lúc ngẫm nghĩ lại con hay hỏi mẹ sao hồi nhỏ con toàn thấy bố trông con. Mẹ bảo chắc con nhớ chưa có hết, nhưng lạ thiệt, mấy cái kỉ niệm hồi nhỏ (và bị dụ) của con vẫn hay có hình ảnh bố nhiều hơn. 

Một ngày nhìn tấm hình mới chụp, con chợt thấy nao lòng khi nhận ra bố đã già hơn, tóc bố bạc nhiều hơn, không còn chỉ lưa thưa vài sợi tóc trắng để con tung tăng thỏ thẻ “bố ơi con nhổ tóc bạc cho bố, bố cho con tiền mua chuối chiên nha”. 

Một ngày đang ngồi ăn trong một quán cơm miền Bắc, bắt gặp tô canh cua nóng hổi, con chợt nhớ món tủ -riêu cua của bố, nhớ ngày nhỏ bố hay nhờ con khêu gạch cua giùm rồi bố thưởng cho con cua buộc chỉ dắt đi chơi.

Một ngày con chợt thẫn thờ nhận ra, từ giờ con sẽ không còn mấy cơ hội được ở bên bố thường xuyên nữa. Ngày con tốt nghiệp ra trường. Ngày con quyết định ở lại mảnh đất này. Ngày bố quay về quê nội. Ngày con có một gia đình nhỏ của mình… Những ngày sắp tới khoảng cách sẽ lại một dài thêm. Con sẽ nhớ lắm, nhớ những ngày hai bố con sáng sáng cùng đi bộ (cho xẹp bụng), những ngày bố con cùng đi ăn sáng và bàn luận hôm nay nấu cái gì đây bố, nhớ những ngày nhà mà dư chuối chín, bố sẽ nhắc con cắt chuối mà đắp mặt đi kìa, nhớ mấy chậu phong lan luôn rực rỡ bông của bố, nhớ…

Con bỗng thấy vỡ òa. 

Sao bấy lâu con vô tâm rứa.

P/S: Con cầm điện thoại nhắn vu vơ “Bo nho an uong day du,” theo đúng cú pháp và chính tả tiếng Việt
Ai ngờ đâu bố rep “U bo biet rui ma”.
Bố dạo này xì tin ghia, zậy mà hồi xưa hông cho con nói “rầu mà” theo giọng Bình Định, chỉ được nói “rồi mà”…

Chuyện 1 năm trước

Người ta nói là khi yêu đừng quay đầu lại. Nhưng điều mình thích nhất ở min là mỗi khi chạy đến cuối con đường nhà mình, cậu ấy sẽ ngoái lại nhìn. Và mình luôn muốn đứng đó, để không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy...

Để khi min ngoái đầu nhìn lại, sẽ thấy mình vẫn luôn đứng đợi.
Nhưng đó là chuyện của 1 năm trước mất rồi.

10 thg 4, 2014

bực bội quá đi

Nhẫn nhịn không phải vì hèn nhát, mà vì người quan trọng nên ta không muốn mất. Nhưng mọi việc đều có giới hạn. Đến lúc để nó bùng nổ và đỗ vỡ, sẽ là sự sụp đổ lớn. Tiếc là người ta hay làm tổn thương nhiều nhất thường là những người yêu mến ta nhiều nhất, chắc vì yêu mến nên chấp nhận thương đau.

Cứ để cái cảm giác tức giận thế này đúng là siêu có hại cho sức khỏe, chưa gì đã thấy cực mệt rồi. Thở cũng khó nhọc. Muốn hét lên quá, muốn đạp đồ quá. Cứ im im mà sống cũng ko lành nữa. Mệt quá điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Linh tinh về tình yêu


Dao này hai bợn chỏe nhà mình có vẻ bức xúc về tình iu. Với kinh nghiệm bao năm qua đều bị sỉ nhục  vì cái sự ế của bản thân, mình cũng chả có gì để ý kiến :v . Dưng mà cũng ngứa tay viết note chơi :3

Vâng, note này cũng là linh tinh, là cảm xúc của một em gái 22 tuổi, không trong giai đoạn tiền mãn kinh nhưng trong giai đoạn hậu mãn teen.  Là cái nhìn cuộc sống của một kẻ chập chững vào đời. Là cảm xúc tình yêu của kẻ FA. Là một phút bốc đồng dù ék có chút men nào trong người. Và là cái sự lung tung vô cùng không ra nội dung của iem. 

Bạn hỏi mình nghe chuyện đó có gì để thấy lòng phải nặng. Mình cũng không biết có gì để thấy lòng phải nặng. Mình chạy xe và tìm câu trả lời, mà tìm hoài chưa tới, chỉ thấy có quả cầu nào tự dưng rớt cái độp xuống xe, thấy phía trước hóa ra đã là đường cụt, lụm cụm quay về.

Bạn hỏi mình câu chuyện đó còn gì mà phải nghĩ. Mình cũng không biết còn gì, loay hoay chống chế mà nghe giọng mình yếu nhớt.  Ờ có không còn gì, thì cũng nên nghĩ chút, nghĩ lung tung, nghĩ mông lung, nghĩ hòai đến lúc giật mình thấy chỉ ngồi nghĩ thôi, ngày tháng cũng đã trôi vùn vụt.

Bạn hỏi mình sao không biết buông bỏ. Cái này khó trả lời quá. Nhà zăn còn đặt ra cái câu hỏi to đùng “Buồn làm sao buông?” thì chuyện không chịu buông bỏ âu cũng là điều thường thấy ở nhiều người.  Mà mình cũng chỉ là nữ nhi thường tình thôi.

Tình yêu có thể như cục phân chim, bỗng một ngày xuất hiện không báo trước, rớt cái bịch vào cuộc sống của ta (anyway, ai thấy nó thô thiển thỳ có thể ví dụ như cục thiên thạch, phan cái ầm vào cuộc sống của ta, hoặc những thứ có tính chất đại loại thế :3). TÌnh yêu cũng có thể một ngày biến mất không tung tích, khi cái nỗi đau ngọt ngào từ việc bị “phan cái ầm” hay “rơi cái bịch” vẫn còn đang lan tỏa, để rồi ngơ ngác nhận ra nó không phan phải mình nữa mà mình thấy còn đau hơn…

Mà nữ nhi thường tình lại hay sống theo kiểu đào bới quá khứ, chuyện đau lòng giữ mãi không buông, chuyện không có gì cũng nhớ mãi không tha. *Cười*.

Chuyện gì cũng cười được chắc đời khá khỏe. Người ta cũng thường hay cười. Hồi trước nữ nhi thích thấy người ta cười. Nhưng giờ thấy sợ. Chuyện gì cũng cười được, kể cả chuyện buồn. Nên một ngày người ta còn cười với mình, nhắm mắt một loáng đã không thấy đâu nữa. Có bỏ đi cũng mỉm cười, như để ta không bao giờ biết được người sẽ ra đi. Sinh ra hỷ nộ ái ố trên đời để làm chi, hay do nữ nhi chưa đạt được đến cảnh giới để thấy ẩn ý trong nụ cười, chưa đủ tinh tế để nhận ra nụ cười nào là yên ấm, nụ cười nào là phôi phai, nụ cười nào là buồn đau, nụ cười nào là giận dữ?

Vậy nên nữ nhi mạo muội mà nghĩ rằng, tình yêu không phải không nên êm đềm, nhưng nếu không thể bộc lộ hết một cách chân thành và chia sẻ, sự êm đềm đó cũng chỉ như trời lặng trước bão giông. Đau buồn, giận dữ, thà hét lên cũng được, trách móc chút cũng được, có khi sẽ ra vấn đề hơn.

Người đời thường hay nói tình đầu là tình đẹp nhất. Chắc do tình đầu thường ít khi vướng phải mùi đời, thứ tình cảm trong trẻo tinh khôi, mãnh liệt và cháy bỏng, có thể “bất chấp hết yêu nhau đi em”. Nữ nhi thường tình đa phần cũng thích một tình yêu lãng mạn đầy chất HQ như vậy, nhưng đời vốn không như là mơ. Cuộc đời không thể chỉ có tình yêu, hay như theo “hot noter” mới nổi gần đây của showbiz q5 đã viết, “con người ta không chỉ sống cho riêng họ, con người sống trong cuộc đời này còn có gia đình, có bạn bè, có quê hương, có công việc, có tương lai.” Tình yêu chỉ là một trong các loại gia vị tạo nên nồi lẫu cuộc sống. Nếu nêm nhiều quá một loại gia vị sẽ làm cho món ăn không còn ngon nữa. Nhưng nếu quá e ngại mà không dám bỏ nó vào nồi thì cũng không tạo ra được hương vị đủ đầy. Nêm nếm sao cho vừa, đương nhiên cần sự cân đo đong đếm. Vậy nên nữ nhi chợt nghĩ, ngày xưa mình thật quá trẻ con khi chỉ trích ai yêu mà tính toán, yêu mà cân nhắc. Nay nghĩ lại, thấy tình yêu không thể không có lý trí, không thể cứ lao đầu vào chẳng suy xét trước sau. Chỉ là đừng cho nó quá nhiều sự cứng nhắc và toan tính. Công thức trên đời vốn thiên biến vạn hóa, đâu chỉ có một cho mình và cho người.

Nói vậy chứ để nấu được nồi lẫu ngon đâu có dễ. Nhiều người hay nằm ở hai thái cực, hoặc nấu mặn quá hoặc nấu nhạt quá, hoặc chua quá hoặc cay quá. Nói chung ta hay bắt đầu ở một đầu rồi tịnh tiến vào giữa, tịnh tiến quá đà có thể bắn tuốt luốt qua đầu phía bên kia. Nữ nhi tự thấy mình nấu món này khá dở. Đôi lúc sẽ nêm đậm quá, kiểu như “đời em chỉ có anh”, đôi lúc nêm nhạt quá, kiểu như “thôi không yêu nữa cho bớt đau lòng”, đôi lúc sẽ vừa nêm vừa lo ngại “chưa yêu mà đã chuẩn bị sẵn kịch bản chia tay”, đôi lúc sẽ buông đũa và xài công thức pha sẵn “để duyên trời nói lúc nào em té một phát vào tình yêu thì em té, để các bậc thầy đã phán em sẽ cưới người như thế nào thì em sẽ kiếm anh chồng như thế đó”, hoặc biết đâu nữ nhi sẽ nấu mãi không xong món ăn này, vì giữa biển trời minh mông tìm hoài không thấy được nguyên liệu cho mình. Ôi quả là phức tạp! Cái thứ gia vị đầy tinh túy và huyền bí này làm cho nữ nhi tẩu hỏa nhập ma @@. Nữ nhi thật hâm mộ những người đã tìm ra cái công thức tuyệt diệu đó và biến tấu nó thần kỳ để đến tuổi 70, cụ ông vẫn cầm tay cụ bà trìu mến. Vậy nên nữ nhi tự an ủi mình theo một cách rất AQ rằng công thức tuyệt diệu ấy chắc chắn sẽ không phải không thể tìm ra, thì bằng chứng đầy rẫy là có người đã tìm ra đấy thôi, chỉ cần ta kiên nhẫn, chờ đợi, và… [điền vào dấu … từ nào tùy thích], một ngày nào đó ta sẽ tìm ra được nồi lẫu ngon nhất trần đời.

Vậy nếu chẳng may, đến một ngày tình yêu kết thúc?

Kết thúc, đương nhiên là đau đớn và tiếc nuối. Bên cạnh đó có thể có bi ai, có phẫn nộ, có giận dữ, có xót xa, có căm hận, có trách móc, có tổn thương. Vị giác của ta chắc sẽ rối loạn đôi phần. Nhưng tất cả sẽ qua. Như là một điều quá hiển nhiên, ừ nhưng rất hiển nhiên, mọi thứ sẽ qua. Vì xét đến cùng tình yêu cũng chỉ là một loại gia vị trong cuộc sống, ta có thể thiếu nó vào một lúc nào đó cũng không đến mức hư hết món ăn. Thậm chí đôi khi ta cần thiếu đi loại gia vị này một thời gian để có thể nhận thấy vị ngon của các loại gia vị khác. Rồi đến lúc sẽ lại bắt đầu có cảm hứng để cầm thìa cầm đũa, tìm lại một công thức mới cho mình. 

Nói vậy, chắc cũng đến lúc nữ nhi phải buông rồi. Ký ức vốn như một mặt hồ đã lắng đọng biết bao nhiêu trầm tích, khuấy chắc chắn sẽ nối đục ngầu, chi bằng cứ để yên dần qua năm tháng, những lớp đất đá sẽ lắng cặn. Một ngày ta sẽ thấy chỉ còn lại phía trên một mặt hồ yên tĩnh và trong trẻo. Và biết đâu, trong những lớp đá ấy, dưới làn nước trong và ánh mặt trời, sẽ ánh lên lấp lánh.


16 thg 2, 2014

Em xin lỗi

Chạy xe trên con đường chìm trong những dòng suy nghĩ. Cho đến lúc nó đứt phựt, chỉ còn thấy mình đang đứng khựng giữa lòng đường, nước mắt rơi lành lạnh. Cái cảm giác đó, cái cảm giác chỉ muốn đứng lại, chỉ muốn có một nơi trống vắng để mình có thể ngồi xuống, không phải mải miết chạy ngang qua cuộc đời, chỉ cần ngồi đó, trong yên lặng, để cho nước mắt lăn dài.

Em là người đã buông tay anh trước, có quyền gì để trách móc anh? Em là người đã không yêu anh đủ, có quyền gì để giận hờn anh? Em là người chỉ biết có mình, có quyền gì để nói anh bạc nghĩa. Em vốn là người không đúng, sao cứ muốn khẳng định là anh sai. Ừ anh không sai. Chỉ có em thôi.

Là do em.
Là do em đã luôn giận hờn không nghĩ đến anh.
Là do em không yêu anh đủ để luôn bên anh vô điều kiện.
Là do em không bao giờ chia sẻ được vui buồn nào với anh.
Là do em không đủ tinh tế để nhận ra khi nào anh phiền muộn.
Là do em không đủ dũng cảm để bảo vệ tình yêu của mình.
Là do em không đủ kiên định để giữ chặt lấy anh.
Là do chính bản thân em e ngại
Là do chính bản thân em tính toán
Là do chính bản thân em lo sợ.
Là do em đã luôn phủ nhận tình cảm của ta.
Là do em đã không tin tưởng.
Là do em.
Chỉ có do em.

Em xin lỗi.
Vì vẫn chưa thể thật lòng chúc anh hạnh phúc.
Em xin lỗi.


1 thg 1, 2014

nhớ

Dù mình có nhớ an nhiều đến mức nào, sự thật vẫn là sự thật. Năm mới đã đến rồi sao con người ta lại vẫn muốn trôi về phía cũ. Để cho cậu ấy có quãng trời riêng của mình, đừng cố gắng làm mọi việc thêm phiền muộn. Cứ để nỗi nhớ đó trong lòng, mình mình hiểu là được rồi.