7 thg 9, 2012

"Mùa mưa ở Singapore" trong một đêm Sài Gòn mưa.

Tôi mượn "Mùa mưa ở Singapore" của G mới hôm qua và vừa hoàn thành xong. Nhanh hơn tôi nghĩ. Chắc là do tôi đang ở trong trạng thái chỉ muốn nằm dài đọc truyện hơn là miệt mài với sách vở như tôi vẫn thường làm. Mà cũng có thể là cái bản tính tò mò của tôi trước giờ vẫn vậy, vốn không thể đọc một câu chuyện có phần gay cấn một cách đứt quãng, bởi tôi cần biết kết thúc thế nào, dù cho G cũng đã cảnh báo trước, "ám ảnh lắm, không có hậu đâu".
Tôi không nghĩ mình thích truyện này. Ngay cả chị H cũng nhận xét tôi đọc khá hờ hững. Chắc vậy. Dù có ảm ảnh thật, tôi không nghĩ điều đó đồng nghĩa với việc thích. Chẳng biết vì sao nữa. Chắc vì giọng văn này không hợp với tôi. Có cảm giác vài chỗ viết thật quá đà, như muốn bộc lộ sự "sành sỏi' của tay viết nhưng rốt cuộc lại làm kẻ-đọc-hờ-hững là tôi thấy "dị ứng". (bằng chứng là đọc xong tay nổi mẩn đỏ :)), tại bữa giờ không uống thuốc đây ). Nhưng cũng phải công nhận là cốt truyện cũng khá ấn tượng, dù đoạn giữa đi cũng khá nhanh. Đến cả đứa rất tin vào tình yêu sét đánh như tôi cũng không nghĩ là nhanh như vậy. Mà biết đâu được, tôi chưa trải qua nhiều kinh nghiệm tình trường nên chả thể nào phán xét. Chị H cũng đã nói rằng, lúc mà yêu rồi thì có thể nhanh vậy thật đó em. Do vậy, cũng có chút gì hợp lý :>
***
Tôi không nghĩ là Tuyên sẽ chờ đợi nhanh đến thế. Đối với người trong cuộc, mỗi ngày chờ đợi có thể dài dằng dặc như cả năm trời nhưng việc cô ấy quyết định đi Bắc Kinh như vậy, tôi vẫn thấy rất nhanh. Có người nói rằng cô ấy quyết định bằng sự trầm lắng của một người đàn bà đã tìm được chốn bình yên, không còn là tình yêu cuồng nhiệt của thời tuổi trẻ. Tôi chỉ thấy rằng, cố ấy đã lựa chọn bằng sự trống rỗng. Đương nhiên, đó chỉ là cách nghĩ của tôi.
Tôi thích tên Phong. Trước đến giờ vẫn vậy. Ngay cả lúc Lam đặt tên cho ku Hải thì tôi cũng đã ngay lập tức nghĩ đến "Phong" (và sau đó cả nhà lăn ra cười vì cha tên bình, con tên phong, ghép lại thành bình phong :)). Nhân vật chính trong "Những giấc mơ dài"  cũng tên Phong. Và ngay cả nick tôi, vốn cũng là "Phong". Gió, vốn vẫn được gắn với những người con trai phóng khoáng và mạnh mẽ. Mà cũng khó nắm bắt được. Có ai dám khẳng định rằng, mình có thể giữ được gió trong tay.
Tôi thích quyết định cuối cùng của Phong. Chắc cũng là điểm sáng nhất tôi nhớ về anh ấy.
Còn người tôi để ý nhiều, là Nhiên :). Ngay khi thấy Nhiên từ những trang đầu, tôi đã thấy thương cho cô ấy rồi. Bởi cô ây được ở bên Phong rất nhiều, nhưng không phải với vị trí mà cô ấy muốn. Lúc đó tôi cũng nghĩ chắc cô tên là "An Nhiên" bởi đó là cái tên tôi đã nghĩ sẽ đặt cho con gái của mình (nếu có). Vài người sẽ thấy khó chịu với sự nhõng nhẽo của cô ấy, với những đòi hỏi có phần vô lý cô ấy đã đưa ra cho cả Phong và Tuyên. Nhưng là như vậy, thì mới là Nhiên. Tôi đã băn khoăn rằng không biết đến cuối truyện, Nhiên có tự vẫn không. Nhưng thật may rằng điều đó không xảy ra. Bởi sau tất cả sự nhõng nhẽo và ích kỳ trẻ con, Nhiên vẫn có những suy nghĩ chín chắn rất chân thành. Và khi tác giả đặt tên cô ấy như vậy, hẳn cũng đã muốn cô ấy có thể "an nhiên" trong cuộc đời. Nhiên có thể là một nhân vật nhạt nhòa trong câu chuyện này, nhưng Nhiên là một gì đó sống động trước mắt tôi. Mỗi khi thấy cô ấy, tôi như thấy được một tôi khác. Nhưng tôi cũng mong Nhiên, đừng bằng lòng với việc chiếm giữ trái tim Phong để nó không thuộc về ai, và cũng không thuộc về Nhiên. Con gái, vốn nên lấy người yêu mình, hơn lấy người mình yêu.
Và còn một người phụ nữ nữa. Mẹ Tuyên. Tôi đã không muốn tin rằng, bà ấy tìm cách chạy trốn về Việt Nam với tình nhân mới. Tôi đã không muốn tin rằng, bà ấy sẵn sàng bỏ chị em Tuyên. Và tôi cũng thấy nghẹt thở, khi đọc tới những dòng chữ về cái chết của bà. Nói cho cùng thì, con người vốn đâu phải thánh thần. Những toan tính, những khát vọng tưởng như xấu xa ấy, chỉ là cái gì đó rất thật, tồn tại mỗi ngày trong mỗi con người.
***
Hôm nay lần đầu tiên tôi lại không thoải mái cho lắm khi ở nhà G. Bất giác nhận ra, mỗi khi ở đây, tôi đều là đứa vô-dụng-hay-đòi-hỏi. Chỉ cần có P, tôi sẽ để cô ấy làm tất cả, và tự ngồi than thở với những vấn đề của bán thân. Tự hỏi, các cậu ấy có mệt mỏi không? Trả lời luôn, có. Nên P mới bực như vậy. Tôi ỉ lại vào cô ấy quá nhiều, và lười vô kể. Chả biết nữa, Cái hôm cả bọn ăn sâm bổ lượng, G heo không ở đó, nên đã không thấy tôi hôm ấy tệ đến mức nào. Mà mọi người, chắc cũng đã tránh kể lại. Nên hôm nay, tôi chọn cách im lặng, cười cầu hòa và cực kì lơ đãng. Mỗi khi thấy P bực, t chả biết xử lý thế nào.
***
Thôi thì giờ đi ngủ. Tuần này mình đã dành quá nhiều cho truyện và việc ngồi nghĩ vẩn vơ. Mai phải xóc lại hết thôi. 
Đã là tháng 9 rồi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét