13 thg 9, 2012

thứ 6 ngày 14

Chả biết nữa. Chắc G heo bực gì rồi.
***
Hôm nay chắc sẽ là một ngày tạm ổn. Dù mình đã mắc một sai lầm rất "kinh điển" là ngủ quên kịch liệt trước ngày kiểm tra và chuẩn bị đón một đống công việc tồn đọng do sự rong chơi nhởn nhơ của mình trong cả tuần vừa qua, thì ngày hôm nay ít ra cũng ổn hơn so với những ngày trước đó, mình không quá lo lắng, sợ hãi, bệnh tật vì những tưởng tượng điên rồ nhất mà mình đã nghĩ ra.
Gần đây Sài Gòn cứ âm âm u u và se se lạnh làm mình ngủ khá nhiều. Mà toàn là ngủ vật vờ nên lúc nào tỉnh dậy cũng thấy đau nhức. =.=' Mà sao giờ này tâm trạng lại vẫn cứ lơ lửng, tưởng hôm qua đã bình thường lại rồi chứ. Chắc do mình cứ nghĩ vẩn vơ chuyện G heo bực gì đó ...(bực mình, thừa nhận đi). Và tối nay N ù sẽ ở Sài Gòn.
***
Còn nhớ cái điệp khúc hồi tết mình vẫn hay lải nhải bên tai N ù " Mỗi năm tui chỉ gặp N ù có 10 ngày hà, phải 36 năm nữa mới được gặp đủ 1 năm ne".  Vậy mà giờ, sắp được gặp N ù nhiều hơn 10 ngày, sao lại thấy hoang mang? 
Chắc vì mình vẫn còn thấy giận giận N ù, vì đã không tự chịu trách nhiệm và tìm cách yêu con đường đã chọn. Và còn hơn nữa, mình lo rằng N ù sẽ không tìm thấy điều muốn tìm ở đây, hoặc có tìm ra, sẽ càng làm cho cảm xúc dành cho HN tệ hơn mà thôi. Tại sao phải thực hiện chuyến đi đó, để khi trở về có thể sẽ càng ghét HN hơn, và ghét con đường của bản thân hơn? Mong là mọi thứ sẽ trái ngược lại. Nhiều lúc thấy mẹ thật tội, khi hai đứa con mẹ, đứa nào cũng tự chọn ra một con đường cho bản thân rồi chẳng bao giờ vừa lòng mà chỉ muốn đổ thừa "tại mẹ".
Cứ đổ lỗi mãi, chắc sẽ đến lúc là "tại mẹ đã sinh con ra trên đời".
***
Đèn trung thu đã giăng đầy những sạp bán hàng, đặc biệt là ở đây, Chinatown của Sài Gòn. Chiếc đèn trung thu cuối cùng của mình, là đèn điện tử TQ do bố mẹ chở đi mua. Hồi đó bố mẹ đứng im cười cười xem mình chọn cái nào, cuối cùng thì ngạc nhiên khi thấy mình cầm cái lồng đèn con vịt chạy ra. uhm, CON VỊT. Nhớ là mẹ hỏi ủa thích cái này thiệt hả, còn bố thì cười to bảo hóa ra là  thích cái con vịt. Giờ nghĩ lại cũng hết hiểu sao mình chọn cái hình đó. Chắc tại đứng trước một hàng đầy lồng đèn lung linh, thấy cái nào cũng đẹp , rồi lóa quá lú luôn :). Nên là cầm con vịt về, hình như là cái đèn trung thu hoành tráng nhất trước giờ. 
Tính kể chuyện này cho G heo nghe mà quên mất, nên lúc ngồi sau cậu ấy lại lải nhải mấy cái vấn đề vớ vẩn. Cho tới lúc thấy G heo im lặng, mình mới sực nhớ ra cái hích nhẹ của P " nó đang bực đó". .... Hâm mộ cái sự nhạy cảm của P bao nhiêu thì tự giận bản thân bấy nhiêu. Mà đến giờ vẫn tự hỏi, rốt cuộc là bực cái gì. ...(bực mình, tự nhận đi =.=) .
***
Đáng lẽ sẽ là rất háo hức kể chuyện lần đầu làm rau câu. Nhưng mà, qua ngày đó mất rồi, bao háo hức dần tan rồi, mà cái kết cũng thiệt là lãng xẹt. Uhm được phân công làm món tráng miệng để ăn trưa tại trường, nên chọn làm thử rau câu. làm rau câu dừa thì hơi lười nên định làm gì đơn giản hơn trước đã. Mình chọn râu câu cà phê, cái này phổ biến nè, rau câu sữa yomost do thấy chị Phim làm rồi nhỏ ngon lắm kìa, và rau câu nước táo thì mình tự nghĩ ra. Thiệt ra cũng ko phải là lần đầu làm rau câu cho lắm, tại hồi nhỏ có làm với mami 1 lần ùi, rồi lại được xem chị P làm biết bao lần nữa. Tự nhiên thấy nhớ chị quá, không biết giờ gặp lại mình có còn nhận ra được chị nữa hay không. Hồi nhỏ mình toàn ăn chực bên nhà chị, mà thích nhất là rau câu chị làm, những chén đông sương sữa Yomost trắng trắng hồng hồng chua ngọt dịu dàng và thơm phức, nên giờ bắt chước thử. Hì hụi một mình trong bếp cuối cùng ra cái thành quả là vậy [ảnh-từ từ post :))]. ui thiệt là vui lắm đó, đi vào đi ra ngắm nghía cười cười hoài. rồi share cho phòng G heo, nhắn tin cho P và xếp một hộp đầy cho mấy cô bạn trong nhóm. zậy mà, sáng hôm sau, mình vừa tung tăng đến trường thì đau bụng quằn quại phải đi về. T_T. Dù mí bạn dễ thương ăn xong khen ngon nhưng mà lại không được ngồi ăn chung với mọi người rồi, hức hức. Có thịt khi của gấu nè, trứng cuộn của hô hô nè, canh bí đao của N heo với rau xào của nu nu nữa. oa oa :((.
Chưa kể 3 tên kia ăn xong còm men toàn đau bụng với dở. hức. Mí thằng này lúc nào cũng chê không hà. :<
***
Tết năm nào mình và mẹ cũng háo hức đếm từng ngày chờ N ù về, để đến khi nghe tiếng xe trước cửa và nhác thấy bóng 1 cành đào khô khô như que củi, là vội ùa ra rạng rỡ " N ù !". Tối nay, N ù sẽ đặt chân lên SG. Dù có chuyện gì đang diễn ra, mình cũng vẫn thấy hồi hộp như những mùa tết năm nào, phải không?
***
Kết thúc buổi sáng cái ngày tạm ổn này, là một tâm trạng không ổn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét