21 thg 3, 2015

No direction

Lâu rồi mới quay lại nơi này.
Thấm thoắt đã 8 tháng. Ngày xưa mình đã quyết tâm ngày cuối sẽ lên đây chụp lại, từng góc tường, từng hàng ghế, ở cái nơi hai đứa từng nhắng nhít bên nhau. Nhưng rồi cuối cùng cứ để nó trôi dần vào quên lãng, như rất nhiều các dự định khác của mình.


Từ nhỏ đến lớn đều được hỏi rằng mình thích làm gì. Câu trả lời thay đổi theo thời gian, quanh đi quảnh lại cũng chỉ giáo viên, nhà ngoại giao, nhà Nhật Bản học... Cho đến tận bây giờ, khi mình đã 23 tuổi, và là một đứa kiểm toán viên quèn nửa vời, mình vẫn chưa thể trả lời được một cách thành thật câu hỏi ấy. Nhưng dù có là gì, câu trả lời chắc chắn không phải kiểm toán viên.


Cái ngày mà mình nói mình yêu quý nơi này, và ngày mà mình thấy ớn công việc này tới cùng cực, không quá cách xa nhau. Điều đó cũng chẳng hề mâu thuẫn, vì mình yêu nơi này, thật sự, yêu con người ở nơi này, yêu cái cách mọi người đối xử với nhau, yêu cái sự flexible tuyệt vời của một công việc không mang tính chất sale. Nhưng mình không yêu công việc. Mình chán công việc này, chán đến tận cổ. Chỉ có điều, mình không dám rời bỏ. Vì bỏ nơi này rồi, mình sẽ đi đâu?


23 tuổi. Làm việc tại một công ty danh tiếng trên thế giới. Có gia đình không hẳn là hoàn toàn hạnh phúc nhưng đủ đầm ấm. Có bạn bè tốt dù suốt ngày chửi bới nhau. Có cơ thể không chuẩn nhưng đủ khỏe mạnh. Sống ở một nơi được xếp vào dạng các nước phát triển trung bình và còn lạc hậu nhưng yên ổn. Mình chẳng còn gì để phàn nàn, chẳng còn gì để trách móc. Chỉ là, đến một lúc trong sự quá đủ đầy, ta mới nhận ra mình trống rỗng. Vì cứ sống trong cái nhịp điệu đều đều đó, không còn giữ được cho mình một ước mơ nào. Không, không phải do hoàn cảnh. Mà là do mình đã hoàn toàn thui chột hết tất cả các ước mơ.
Mình bắt đầu rụt vòi, bắt đầu ớn cùng mình với các kế hoạch, bắt đầu không còn muốn thức dậy đi làm vào buổi sáng và ôn bài vào cuối tuần. Mình chỉ muốn nằm đó, quấn chăn, nhâm nhi vài quyển sách và để cho tuổi trẻ trôi ào qua các kẽ tay. Mình còn trẻ lắm ư? Còn có thể thong thả được thế ư? Không hề. Vậy mà chẳng muốn động đậy một xíu nào. Lửa đã lụi tàn. Chỉ còn là một kẻ rụt mình, bỏ cuộc.


Tuổi trẻ ai cũng từng rất ngông cuồng. Có thời mình đã tin rằng mình sẽ làm được hết, sẽ vượt qua được mọi thử thách, sẽ chấp nhận cái áp lực của cả việc học và làm không hề hấn gì. Sẽ đi qua hết, sẽ vượt lên hết. Mình đã từng không muốn làm một đứa yên phận, không muốn một công việc nhàn hạ chỉ lên đọc báo rồi về. Mình cười thầm những người chỉ muồn sống cuộc sống bình thường. Mình đã từng láo lếu mà tuyên bố ta sẽ chấp hết. Để đến bây giờ, khi chặng đường mới chỉ khởi đầu tí xíu, đã muốn vứt bỏ hết mà chạy về với mẹ.
Giờ thì mình mới thật sự đáng bị cười khẩy.


Mình đã không còn lửa, không còn cái đam mê của ngày nào, không còn sự ngông ngênh dám vượt qua thử thách. Sau tất cả những gì hào nhoáng đã qua, chỉ còn lại phù du.


Trông rỗng và vô định.
Mình đột nhiên thấy nhớ Min, nhớ cái thời cả hai từng rất điên cuồng, nhưng thực sự cháy.