27 thg 2, 2013

.............................

tao muốn gặp mày, tao muốn kể chuyện cho mày, tao muốn nghe mày khuyên quá g heo. Tại ảo tưởng của tao quá lớn à.

.................................

đừng đem mình ra làm trò đùa như vậy, cũng đừng làm tan vỡ niềm tin của mình như thế nhé. Ừ thì cứ việc mà cho vui đi, nhưng mình không dư nước mắt lắm đâu.

26 thg 2, 2013

loser

Mình đang phải trả giá, cho khoảng thời gian đã tự lãng phí của 2 năm trước.

24 thg 2, 2013

"the story only I didn't know"

E cũng không biết điều đó là gì nữa, và e sợ có thể mình đã hiểu nhầm. Đêm thanh vắng đột nhiên e thèm nghe "the story only I didn't know" kinh khủng. Mong là, e sẽ có thể biết được điều e cần biết.

23 thg 2, 2013

something

Mình rất dễ bị tác động bởi những gì tử vi đã nói, rằng sư tử là những kẻ nóng nhanh mà cũng nguội nhanh, rằng năm nay mọi thứ sẽ đến vội vàng và đi cũng vội vàng. Bảo là đừng lo lắng, bảo là cứ thoải mái đi, đôi khi chỉ là lời nói dễ hơn làm. Vậy nên e sợ, nhưng cũng đâu thể giấu mãi sự thật phải k? Có lẽ điều mình cần làm là phải thật tỉnh táo để nghe lại những gì trái tim mình đang nói.

20 thg 2, 2013

................

Chỉ là cái cảm giác thấy mình vô dụng như vậy thật tệ hại.

17 thg 2, 2013

nửa đêm tỉnh giấc

Ngày cuối cùng mà mình ngủ sớm như vậy đấy :<, vậy là không được ngồi với mẹ và N ù rồi. Chỉ có là nửa đêm tỉnh giấc, nhận ra sau sân phơi nhà mình là cả một trời sao ...

return

Những ngày gần đây tôi đều tự dặn mình đừng khóc, dù tôi vẫn chưa hề rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ tôi đang khóc thầm chăng? Ngày mai nữa thôi tôi sẽ không còn tự tay mở cánh cửa này, không còn nhìn xa xa ra màn đêm đen với ánh đèn nhấp nháy từ một nhà thờ gần đó, không còn nghe cái giọng xứ nẫu dày đặt ở quanh mình, không còn được "hôn mẹ để lấy chí khí", không còn ngồi làm việc cùng bố trong một căn phòng, không còn nhõng nhẽo đòi nghĩa ù vô rửa bát cùng. Đến lúc đi rồi. 3 năm rồi mà vẫn chưa quen được cái cảm giác đau đớn này. Có lẽ bởi vì năm sau dường như chông chênh quá, nên tôi lo sợ không biết được, đến bao giờ mình sẽ lại được trở về. Giờ này tối mai, có phải tôi sẽ nằm ngắm sao trên đường đèo, và khe khẽ thở dài ?...

16 thg 2, 2013

......................................

những ngày mà ai cũng sống rất vội vàng. yêu thương vội vàng. và đi cũng vội vàng. chỉ còn lại những cánh hoa vương trên thềm nhà, se sắt đến nao lòng. có con chim nhỏ sắp tung cánh bay đi, mà lòng đầy hoang hoải, vì bầu trời này sao mà rộng lớn quá, biết tìm đâu được một chốn nào cũng ấm áp như đây?

15 thg 2, 2013

Đôi khi

Tôi đặt tên cho blog của mình là “Đôi khi”, vì một sự ấn tượng mạnh mẽ nào đó với một bài hát cùng tên của Hồ Trung Dũng. Từ ngày chia tay với “Những giấc mơ dài”, tôi đã nghĩ khá lâu để tìm một cái tên mới, và “đôi khi” chỉ đến một cách tình cờ. Có vẻ như những cái tên tôi thích nhất đến với tôi đều thông qua một vài bài hát nào đó.
Ngày 360 đóng cửa tôi đã không hề lưu luyến vì tôi đã nghĩ rằng những thứ cần mang đi, sang một ngôi nhà mới tôi đã đem đi đủ. Nhưng rồi một ngày rãnh rỗi tự dưng ngồi lục lọi, tôi nhận ra mình đã để lại ở đó, nơi ngôi nhà cũ của tôi, một phần ký ức của những vụn vỡ ngô nghê  một thời non nớt. Tôi đã không mang nó sang đây, vì không thể tìm được cách ẩn những bài viết ấy trên blogspot. Tôi đã nghĩ rằng thôi cứ để nó ở lại trong ngôi nhà cũ này, một nơi đã được xây dựng để dành riêng cho nó, rồi lâu lâu tôi có thể quay về, phủi đi chút bụi bặm, ngắm nhìn nó một đỗi như ngắm nhìn lại một cố nhân. Cho đến một ngày, ngôi nhà đã được thông báo sẽ bị phá hủy mà tôi không hề chú ý, và đến khi giật mình nhìn lại, thì những vụn vỡ đó cũng tan biến mất rồi.
Đó không phải là một cảm giác đau buồn, tôi biết. Nhưng vẫn để lại một niềm hoang hoải. Cứ như tôi đã tự tay phủi đi tất cả và quay lưng đi một cách quá lạnh lùng. Dù có thể có những điều vẫn còn vấn vương đâu đó, và những thứ quan trọng nhất tôi đã cất lại trong hộp gọn gàng vẫn có thể lâu lâu táy máy mà mở ra xem lại, nhưng tôi biết bằng một cách nào đó, nó đã thật sự ngủ yên. Nên tuy có hơi thấy mình phũ phàng quá đỗi, tôi cũng không còn day dứt nữa. Vì những những điều cần phải thực hiện, cuối cùng tôi đã làm được rồi. Cuối cùng thì “An cũng có thể nhẹ nhàng mỉm cười chào Phong như ngày nào, không còn là một sự né tránh, không còn những cái nhói đau”. Thời gian đã trả lời tất cả. Và bống chốc tôi thấy những đợi chờ bao năm qua của mình tan biến nhanh chóng, nhón chân đi qua quá nhẹ nhàng. Tôi thấy mãn nguyện, khi niềm tin của mình đã thành sự thật. Và như những gì tôi đã viết ở bức thư cuối ấy, rằng “từ nay những giấc mơ dài về cậu sẽ khép lại ở đây thôi, tôi sẽ tiếp tục đi tiếp với những giấc mơ mới, nhựng về những người đã ở bên tôi suốt những năm qua, những người mà tôi nghĩ thật sự xứng đáng hơn”. Tôi, thật sự đã có rất nhiều những giấc mơ đẹp về những người bạn ấy, luôn lấp lánh mà không hoen màu u ám. Vì tất cả những lẽ đó, giờ đây tôi thấy lòng bình thản khi gửi lời chào tạm biệt tới ngôi nhà cũ của mình, mà không vấn vương luyến tiếc nữa. Một cơn gió sẽ đưa chúng về trời. Và khi nhìn lên bầu trời nơi đây, tôi biết có một phần kí ức của mình đã ngủ yên trên đó.
Internet quả thật là một điều diệu kỳ. Nó có thể cho tôi một căn phòng ma thuật như của trường Hogwarts, nơi tôi có thể tạo ra những nơi chốn của riêng mình. Tạm biệt ngôi nhà và chiếc hộp cũ, tôi lại xây dựng nên một ngôi nhà mới. Việc tạo ra “Đôi khi” là một trong những việc cần làm vào mùa hè năm tôi 20 tuổi. Ngôi nhà này đơn giản hơn xưa nhiều, không banner, không chỉnh màu. Trắng và xanh, chỉ cần có thế. Và cái ngày đóng bảng tên lên trên đó, thông báo tân gia cho một vài gương mặt mốc quen thuộc, tôi thấy hạnh phúc. Ở đây không xô bồ như xưa, lặng lẽ và âm thầm hơn, như một nơi riêng tư tôi có thể dễ dàng nghịch ngợm. Và nó đầy những khoảnh khắc “đôi khi”. Đôi khi buồn, đôi khi vui, đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, đôi khi thèm nghe tiếng mưa rơi, đôi khi chợt thấy nhớ, đôi khi chợt thấy thương, đôi khi vui tươi nhí nhảnh, đôi khi lại muốn khóc quá chừng, đôi khi phiền muộn sầu não, đôi khi hạnh phúc chứa chan…. Như một đôi khi nào đó thoáng qua chiều nay, khi tôi chợt nghĩ đến một cuộc chia tay dường như sắp xảy ra, thấy tim mình như thắt lại. Rồi một đôi khi nào đó, khi tôi bồn chồn muốn được nghe tiếng điện thoại rung. Và đôi khi tôi đột nhiên thấy sợ, sợ con đường đi phía trước sao mù sương khó thấy quá chừng. Đôi khi thấy hạnh phúc vỡ òa, khi được gặp những gương mặt thân quen quá đỗi. Đôi khi…như bây giờ, đột nhiên tỉnh giấc, đột nhiên muốn gõ một vài điều….Nhiều những khoảnh khắc “đôi khi” trôi qua mỗi ngày, và tôi muốn ghi lại, ghi lại hết. Để một mai, đôi khi nhìn lại, tôi sẽ biết được có một thời mọi thứ đã trôi qua như thế. 
“Đôi khi có tiếng mưa
Vội về giữa nắng trưa
Đôi khi nửa đêm
Nghe mưa thở dài, cuộc tình nhạt phai……………………………………..”

14 thg 2, 2013

let it be

Trong hàng vạn những người như thế, đôi khi có người đúng có người sai. Nếu lo sợ rằng chuyện sẽ không thành, và tự khép cửa lại trước cảm xúc của mình, có phải là điều đúng đắn? just let it be. Hãy cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên như vậy..

12 thg 2, 2013

.............................

rồi rồi hết 3 ngày tết rồi, giờ bình thường lại được rồi đó. Bỏ qua cái gì đẹp mà không thực đó đi, quay về với thực tại thôi.

10 thg 2, 2013

.............................................

Mình đã không nghĩ là mọi chuyện sẽ như vậy, dù đã có một linh cảm nào đó. Vì mình tin anh ấy không phải là người như vậy. Mối tình của họ rõ ràng đẹp đến thế, sao lại thành ra như vậy chứ. Em thấy thương chị quá chị ơi, lúc ấy em chỉ nghĩ đó là một lời an ủi bâng quơ, em không biết sự thật lại là như vậy. Hoặc có thể đó chỉ là một uẩn khúc nào đó mà chúng ta chẳng thể biết hết được, dù chỉ người trong cuộc mới hiểu với nhau, nhưng em vẫn thấy thất vọng quá chừng, thấy hình ảnh anh trong em sụp đổ bớt phần nào. Em bắt đầu thấy hoang mang, mối tình đẹp đến mức em hằng ngưỡng mộ đó đã tan vỡ vì một sự phản bội như vậy thật sao? Vậy mà chị vẫn tươi cười trước mặt em như chẳng có chuyện gì, vậy mà em lại không để ý đến điều đó rất lâu. Giờ thì em không mong là anh chị sẽ quay lại với nhau nữa, em hết muốn mong như vậy nữa rồi.
Em có nên tiếp tục trao niềm tin của mình một cách hoang mang như vậy cho một người như cơn gió phiêu du?

9 thg 2, 2013

năm mới 2013-một hành trình mới của yêu thương

Vậy là đã cuối năm rồi, những rộn ràng chuẩn bị đã bắt đầu chậm lại để lại một khoảng trống cho mọi người trở về với những suy tư, và bình yên chờ thời khắc giao thừa. Mọi nhà bắt đầu quây quần xem Táo quân, những bà mẹ đang bắt đầu sắp xếp cho mâm cỗ cúng giao thừa, mấy đứa con nít chạy lăng quăng, còn những đứa nửa lớn nửa bé như tụi mình lại đang hí hửng nhắn tin rủ rê nhau coi bắn pháo hoa. Nhiều năm rồi mình với N ù cũng hay như vậy, cứ đến khoảng 10h hơn là lại dắt xe đi. Năm nay mình đi với mấy đứa bạn nhiều quá, lại bỏ rơi mất N ù. Nghĩ lại cũng thiệt là tội lỗi. Nói chứ vẫn phải dành thời khắc cuối cùng để đi với anh 2, vì sẽ không còn nhiều thời gian nữa tụi mình được đi với nhau như vậy nữa. 
Tối nay làm xong việc định lên đọc qua bài, mà đầu mình cứ để đâu đâu. Đúng là tết nhất mà bắt học bài thì khó thiệt. Hí hửng chạy xuống giường nằm với mummy, thấy mummy bị sốt rồi thiệt tội. Qua giờ mummy đã làm rất nhiều, để mình được vui chơi. Nằm ôm mẹ và nghe mẹ kể về cái giai đoạn bố sáng tác tập thơ thật hài chết được, cười mãi không thôi. Năm nay mẹ đã quá ngũ tuần, tự nhiên con thấy sợ quá mỗi mùa tết về, thấy sợ bắt gặp thêm nhiều sợi tóc bạc trên đầu mẹ. Mẹ vẫn nói giờ không còn thiết tha gì với tết nữa, thấy tết là thấy tuổi già ngày càng gần thêm, nhưng vẫn mong tết về để có thể gặp được 2 con. Đúng là tết vui là tết đoàn viên nhưng cũng thấy tết sao mà xót xa quá đỗi.
Trời mưa. Cái tin nhắn của Ging heo tưởng chí cho vui thôi chứ, ai ngờ mưa thật. Mình thích cách nghĩ của G heo rằng mưa là để gột rửa, để mọi thứ tươi mới trở lại. Mưa vào thời khắc giao thừa có lẽ sẽ là phù hợp nhất, để đất trời lại trở lại tinh khôi cho một mùa xuân mới. Năm nay G lại chở P đi chơi, đôi lúc mình thấy điều đó đẹp diệu kỳ. Dù chuyện gì đã xảy ra, và mỗi người đã bước đi trên những con đường mới, họ vẫn giành cho nhau những gì đẹp nhất, vẫn trân trọng những gì đã qua, và đối xử với nhau nhẹ nhàng như thuở nào. Có lẽ chỉ là mình nghĩ quá, rằng ngày xưa vốn dĩ cũng chưa có gì nhiều. Nhưng chuyện đó cứ để cho người trong cuộc hiểu, còn bản thân mình thấy "cuộc tình" đó đẹp, vậy là đủ. Giống như sau cơn mưa, tình cảm ấy lại trở về nguyên vẹn khôi nguyên.
Lại bắt đầu vắt óc ngồi suy nghĩ xem tết năm nay sẽ chúc tết thế nào cho phù hợp. Mẹ nhiều khi vẫn bảo mình màu mè quá đỗi, và đặt bạn bè nằm ở vị trí quá cao. Đôi lúc mình cũng thấy như thế thật, và đôi lúc mình cũng hơi thái quá làm bố mẹ chạnh lòng. Nhưng hiện tại, đứng đằng sau gia đình thì những người bạn ấy thật sự rất quan trọng đối với mình. Cả gia đình và bạn bè, đều là những người quan trọng nhất với mình lúc này. Và mình yêu họ. Nếu có một đặc tính tốt nào của sư tử vẫn luôn được nhắc tới, thì đó là một trái tim luôn rộng mở yêu thương, trung thành với người thân và bạn bè, hào phóng trong tình cảm. Mình tự hào vì điều đó, và điểm mạnh duy nhất của mình chắc cũng chỉ có thế. <3
Một năm qua mình đã làm được một vài thứ. Một số thứ do bản thân có nỗ lực đôi chút, một số thứ do sự may mắn quá tình cờ. Khi điều đó đến, mình thật sự đã rất sợ hãi, thấy sợ khi bản thân đạt được những điều không xứng đáng. Bây giờ mình vẫn còn thấy vậy, nhưng khi đã chọn bước đi trên con đường ấy rồi, mình không còn được phép sợ hãi nữa. Dù có thật sự là do may mắn hay không thì chính mình đã là người quyết định con đường mình đi. Nên chỉ còn có thể tiến lên phía trước nữa thôi, không thể chần chừ nữa. Một chuyến hành trình mới sắp sửa chuyển bánh rồi.
Trong những ngày cuối năm này, mình như đang trải qua một giấc mơ của những điều không có thật. Đôi lúc mình đã muốn không tỉnh dậy nữa, vì sợ thực tế vô tình sẽ bóp nát giấc mơ ấy. Mình sợ những thứ gì đến quá nhanh cũng sẽ đi rất vội vàng, và lại vô tình làm mình xước thêm một vết. Nhưng nếu né tránh như vậy, liệu có trốn mãi được không? Chi bằng cứ chấp nhận và dấn thân đi. Cứ cháy hết cho một giấc mơ để đốt nó trở thành sự thật, rồi điều đó sẽ kéo dài bao lâu mình không biết. Chỉ biết là đến khi nhìn lại có thể mình sẽ thấy ít hối tiếc hơn là nếu bỏ qua điều đó. Con người thường hay tiếc những điều mình  không làm nhiều hơn những việc đã làm. Trái tim sư tử đơn giản lắm. Nếu đó là tình yêu, thì hãy cứ yêu đi, nếu đó là nỗi nhớ thì hãy cứ nhớ đi. Không đắn đo, không lưỡng lự. Dù có thể sẽ gặp phải nỗi đau, thì hạnh phúc cũng sẽ đong đầy, Nếu nó đang đến, thì cứ chào đón nó đi, còn hơn để nó đi xa rồi lại mãi hoài nối tiếc. Mình không biết rồi nó sẽ đi về đâu, sẽ cập bến an vui hay mang thêm một niềm đau mới. Nhưng bây giờ, thì cứ sống thật với lòng đi. Và dù kết quả có thế nào đi nữa, ít nhất mình đã sống đúng là mình. 
Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị chuyển bánh thôi.
Chúc mừng năm mới những yêu thương của tôi!

6 thg 2, 2013

nửa đêm tỉnh giấc

Kể ra thì mình thích kiểu người trầm tĩnh hơn. Tại vì mình quá xốc nổi rồi nên phải có người đối nghịch để trung hòa lại. Qua giờ nói chuyện toàn mấy câu ngu ngu với bạn, may mà tụi nó cũng biết cả rồi nên không thèm chấp. Giờ sao chời, tính mình vốn nghĩ sao nói zậy mà. Hông lẽ bớt nói lại làm người trầm lặng như mẹ nói ne chời T_T. Hu hu sao tui sinh ra trong cái gia đình này mà hem được hưởng cái gien tốt nào của bố mẹ mà toàn hớt hết các điểm xấu không nè. Tui buồn tui quá :<
Hic đúng là sư tử, làm cái gì không màu mè là không chịu dược mà. Nhưng đến nhanh rồi đi cũng sẽ vội vàng, mình có là một đứa hay chán thì riêng chuyện này không thích kiểu như vậy cho lắm. Đã muốn là một cơn gió thì có nên chăng cũng đi tìm một cơn gió khác, để rồi cũng sẽ chỉ lạc nhau?
***
Qn cái gì cũng được mừ sao muỗi quá vầy nè =.='

4 thg 2, 2013

điên quá đi mất!

Chết tiệt, mình chả hiểu mình đang nghĩ gì và cái đầu kia đang nghĩ gì nữa. Tự nhiên lại được săn đón như vậy thật ngột ngạt. Mình càng ko thích có cái tiếng nhờ được....nên mới được share tài liệu nữa. Khó chịu chết được, thà điểm thấp còn hơn tự nhiên lại thế này. Mình có thể mở rộng = cách khác mà, tại sao mọi người trong nhóm cứ khăng khăng phải có cái đó, và phải là do con người kì quái đó gửi qua cho mình để mình forward đi kia chứ!!!!! Trời ơi là trời! . =.=' Tức quá đi mất T_T. Sao ko đi con đường khác đi.