14 thg 9, 2012

silent night

Tôi cứ ngồi im bất động mãi với lồng ngực căng đầy lo âu, và dù muốn khóc cỡ nào cho nhẹ bớt, cũng không được. Giống như có gì đó đang quá căng đầy chật ních rồi nhưng không có kich thích nào để khiến nó vỡ bung ra được. Vậy mà khi thấy cô ấy trả lời tin nhắn của tôi một cách bình thản, và nhắc tôi đi ngủ sớm, tôi đột ngột vỡ òa.
Tại sao tôi lại không nâng niu những người bạn tuyệt vời như vậy?
Những giọt nước mắt ấy tôi biết, vừa như có sự tha bổng, nhưng cũng là một vị quan tòa nghiêm khắc nhắc tôi nhớ....
Mỗi khi làm tổn thương người tôi yêu quý, sẽ đau như tôi làm tổn thương chính bản thân mình 
***
Vẫn chỉ đang hưởng án treo thôi.
***
"Trong nước mắt vẫn tìm thấy nụ cười, nếu bạn biết ước mơ giữa muôn ngàn những tình yêu cao cả" -Nguyễn Ngọc Ký


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét