8 thg 9, 2012

Money money money...& rain.

Mấy ngày gần đây tôi cứ lơ lơ lửng lửng thế nào, chỉ muốn nằm dài đọc truyện và coi phim. 
***
Sáng nay ở giảng đường có trò vui. Mọi người cùng làm việc gia công nhẹ nhàng là bỏ tờ rơi vào bì thư để gây quỹ trung thu. Tôi thích việc này, vừa làm vừa nói chuyện với những cô bạn, và có tiền để đem lại một cái gì đó ấm áp cho bọn trẻ. Tình người là quan trọng, nhưng tiền là công cụ quan trọng không kém để truyền đạt tình cảm ấy.
Vậy nên mới có chuyện T muốn gặp tôi và P, để hỏi một vấn đề cũng vậy, kiếm tiền để thực hiện những yêu thương ấp ủ của cô ấy. 
So với T, chúng tôi thật sung sướng. Bất cứ vấn đề gì tôi đều có thể xin mẹ tiền để xử lý, hoặc cùng lắm là anh hai. Dù có vò đầu bứt tóc sao tháng này mình tiêu nhiều vậy, thì tháng sau tôi vẫn sẽ có đủ đầy. Tôi chưa một lần nào phải lo lắng nghĩ cách kiếm tiền, có đi làm thêm cũng chỉ để tìm kiếm một sự mới mẻ. Nên tôi thấy xót xa, khi cô bạn của mình phải bươn chải nhiều quá, ở cái lúc đáng lẽ cô cũng phải được bố mẹ lo hết như tôi. Mà một đứa thiếu thốn kinh nghiệm sống như tôi rốt cuộc cũng chả biết khuyên gì. Điều ấy có khả thi không, có đáng để đánh đổi không? Câu trả lời chính xác nhất vốn không thể là biết được, hoặc giả có biết, tôi sẽ lờ nó đi, để tiếp tục cổ vũ cô ấy làm những gì cô ấy muốn. Đó, là điều ít nhất tôi có thể làm.
Đi về rồi, lòng đứa nào cũng nặng trĩu. "Nó khổ thật mày nhỉ". Tôi không biết trả lời sao với P. Ừ, đời mình không phải thật sự rất sung sướng sao, nhẹ nhàng hơn cô ấy rất nhiều, vậy mà cứ hoài than thở.
***
Tôi không hiểu sao P lại im lặng và có phần hơi xa cách hôm nay. Thậm chí tôi đã nghĩ cô ấy giận tôi gì đó. Nhưng cũng không hắn như vậy. Chỉ là, đôi lúc chúng ta muốn im lặng một chút, cũng như khi tôi đột nhiên thấy lười nói, lười giao tiếp. P cũng đang có những mối lo của riêng mình, ai mà chẳng vậy. Cô ấy cũng đang tìm cách để trung hòa nó đi. "Lúc nào mà chẳng có chuyện này chuyện kia chứ. Mà tao cứ sống thản nhiên vậy thôi. Nhiều lúc cũng thấy hơi bạt mạng nhưng nghĩ nhiều để làm gì". Ừ, bạt mạng một chút chắc sẽ thấy cuộc sống dễ thở hơn.
***
Không biết mấy người xung quanh KTX có nghĩ tôi điên điên không khi đứng chờ bạn mà cứ ngơ ngác nhìn trời, rồi lại tự lẩm bẩm cười nói một mình, làm điệu bộ tay chân. Chả biết nữa, tôi vốn hay nổi hứng tự trò chuyện tiếng anh với bản thân. Thấy hay hay, giống như là tự tập dược kể lại một câu chuyện cho bản thân nghe để lần sau khi kể cho người khác sẽ trôi chảy hơn. Mà mỗi khi như vậy, tôi hay nghĩ tới G hoặc J. Vì G là đứa nghe tôi huyên thuyên nhiều nhất, còn J là người chịu khó hiểu xem tôi đang diễn đạt gì, dù nhiều lúc cô ấy đành bất lực và trở nên cực kì lơ đễnh :). hah?
"Không biết G nghĩ gì khi đứng đợi mình nhỉ". Mỗi khi chờ ai đó, tôi vẫn hay có cái thắc mắc như vậy. Vì cậu ấy phải chờ tôi quá nhiều, nhất là cái giai đoạn tôi không có cái phương tiện cơ giới nào để đi lại, G gần như phải chờ tôi mỗi ngày. Ở nhà, ở trường, ở chỗ làm. Lúc nào cũng là "chờ tao chút". Nên khi có xe rồi, mỗi khi đón ai, tôi đều dặn mình hãy kiên nhẫn chờ đơi, vì đã có người cũng từng phải chờ đợi tôi.
Không phải ai sống trên đời cũng đều mong ước rằng "giá đâu đó có người đợi tôi" đó sao. Nên chờ đợi và được chờ đợi, đôi khi là niềm hạnh phúc bé nhỏ.
Nên mỗi ngày gần đây, tôi đều thấy những niềm vui nho nhỏ khi đến trường, vì có những cô gái đáng yêu đang chờ tôi ở đó.
Và khi nhận ra điều đó, tôi biết cuộc sống của tôi đang tốt lên dần từng ngày, so với 1 năm về trước.
Dù vẫn còn vài chuyện thật vớ vẩn, như việc dị ứng muốn điên lên được, và cái đường ruột cẫn chưa bớt bịnh, thì mỗi ngày tôi vẫn còn có thể gặp mặt những người đang chờ đợi tôi, không phải đã là một phần may mắn rồi sao. 
***
Trời đang mưa rồi này. Biết gì không? Mình thích nhất mưa đêm.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét