22 thg 9, 2012

TSCL 4

Chắc là bị nghĩ khùng thiệt rồi. Đứng trước thang máy lẩm bẩm một mình, chỉ chỉ trỏ trỏ cuối cùng bị người ta nhắc ủa sao chưa bấm nút lên =))
***
Sáng nay giảng đường lại có chuyện vui. Mí bạn trong ban chấp hành kêu gọi mọi người đi xin ve chai gây quỹ. Mình với H.A cũng tham gia, đi chung với nhau. Mới đầu cũng hơi ngại, để H.A nói trước không hà,  sau thì mình cũng xông vô. Mà nói chung là cũng chẳng có gì xấu, đâu bắt người ta phải mua gì hay cho mình tiền. Chỉ là tiện công đôi chuyện, mình dọn đồ giùm lại được có thêm thu nhập. Nên nhiều bác cũng nhiệt tình nhét cho đủ thứ, thành ra kết quả khá là khả quan, cao hơn cả hôm bỏ bì thư nữa cơ :">. Hì hì, mặc dù vậy thì mình cũng hơi bất ngờ khi lực lượng sáng nay khá ít. Chắc tại vì thông báo trễ. :?
Sau khoảng 2 tiếng đi thu lượm ve chai thì kinh nghiệm cho thấy là:
-Xin mí cô cỡ trung trung là dễ nhất nè, người già thì ngại di chuyển, đàn ông thì rất ngại lục lục tìm tìm gom gom mấy thứ đó. Chỉ có chị em phụ nữ là hay để ý mấy việc nhỏ nhỏ vậy thôi.
-Cái mẹt mình chắc hơi hãm tài =)).
Mừ ngại nhứt là gặp mấy cô bán ve chai đi qua. Hức, ai cũng khổ như nhau. Thôi thì, con chỉ đi quyên góp có một lần này thôi hà, coi như là cho mí pé, cô hen.
Qua chiện này cũng thấy, tình người vẫn còn dào dạt :).
***
Những bà mẹ ở tuổi trung niên trở đi càng lúc càng dễ khó chịu, làm những đứa con cũng dễ khó chịu theo. Nhìn cô căn dặn, càm ràm đủ điều nhiều khi mình cũng mệt. Mà cũng sợ, không biết sau này mình có vậy không, có gò bó cuộc sống những đứa con mình như thế không. Mà chắc là có đó. Bây giờ còn trẻ mình cũng đã khó chịu rồi, đến khi về già chắc sẽ là một mụ khó ưa cho xem.. Dù hiện tại tư tưởng mình cũng khá thoáng và thích một cuộc sống không phải để ý xem thiên hạ nghĩ gì, không can thiệp vào cs của người khác nhưng biết đâu được nhiều năm nữa, vài năm nữa, hay thậm chí là bây giờ, hành động của mình vẫn không thể thông suốt như điều mình muốn được. 
Mặc dù vậy thì, ta vẫn không thể ngừng yêu họ được. (ý là những bà mẹ )
Nên dù có bực bội mỗi khi nghe mẹ hay cô nào đó càm ràm, la mắng, thì ta vẫn thích ngồi bên thủ thi, ôn lại kỉ niệm cũ với họ, và chia sẻ chuyện này chuyện kia trong cuộc sống của mình. Cả ngày nay mình đã có những bữa cơm rất vui, với những câu chuyện của cô. Anh p, dù chắc cũng hơi ức chế chút xíu, cũng thủ thỉ rất thoải mái, hạnh phúc bên mẹ của mình. Không ai dễ chấp nhận ta theo đúng bản chất của ta như mẹ, và vì vậy có thể thoải mái mà bộc lộ hết bên cạnh mẹ dù cho nhiều lúc vẫn phải nghe càm ràm, la mắng, phản đối...mệt cả người :).
Mà con trai, họ có cách yêu mẹ thật thú vị. Dù mỗi khi nói chuyện họ vẫn hay kêu là "bà già nhà tao"... và thường xuyên hục hặc với mẹ, thì họ vẫn yêu mẹ mình bằng những cách thầm lặng nhất. Không cần phải hôn mẹ mỗi ngày, chúc mừng mẹ nhân mỗi dịp ngày tôn vinh phụ nữ, kể đủ thứ chuyện cho mẹ nghe hay thủ thỉ là "yêu mẹ nhắm ó",... như con gái vẫn hay làm, thì tình yêu của họ dành cho mẹ vẫn rất dạt dào. Như tối nay mình đã thấy, khi  anh p ôm mẹ và nói "mẹ đừng buồn nữa", hay như lúc N ù nói với bà ngoại rằng "con không muốn mẹ ra ngoài này, ở trong đó khí hậu sẽ tốt cho mẹ hơn", rồi cả bài viết của G heo dành cho mẹ nữa. "Con xin lỗi mẹ vì con phải đi, đi xa mẹ". Nhưng một trong những điều là động lực để con có thể ra đi như vậy, là để thấy mẹ hạnh phúc vì con mẹ đã có thể bước đi trên đường đời.
Ừm, con trai đúng là một sinh vật thú vị ;))
***
 Vậy là tối nay anh p đã lại ra đi. Tới một nơi cách xa, rất xa gia đình của mình, dân tộc của mình, đất nước của mình, đối với mình  thật sự là một điều đáng sợ. Nhưng đó cũng là một ước mơ cháy bỏng. Mình chợt nhận ra điều đó khi bước đến nơi này, đến phi trường nhộn nhịp, đông đúc tối nay. Nhìn những chiếc máy bay cứ lập lòe lên xuống giữa một vùng trời bao la đen đặc, thật sự rất có ma lực. Mình muốn đi, đi tới tất cả những nơi mà từ bé mình đã mơ về, trên chính đôi chân của mình, và bằng chính sức lực của mình. Được tung bay giữa bầu trời này, dù chỉ bằng một đôi cánh sắt đi mượn, chắc chắn vẫn rất tuyệt vời.
"I want to be a real wind. Go to everywhere and see everything".
Chắc chắn một lúc nào đó, mình sẽ vác ba lô lên đường.
***
Cuộc chia ly nào cũng có nỗi buồn. và ngay cả những người cứng rắn, cũng được quyền mềm yếu vào giây phút đó. Nên mình không cần phải ngạc nhiên khi thấy những người mà mình nghĩ sẽ không khóc rơi nước mắt. Điều đó thật sự tự nhiên. Mà tự nhiên, thì luôn luôn đẹp.
Và khi chị H gác cằm lên vai tôi run run, tôi biết những mặt trời đã xuất hiện rồi, lấp lánh giữa trời đêm. Bởi vì, "giọt sương trên mí mắt, là mặt trời dịu êm".
1 năm, rồi sẽ qua rất nhanh thôi. Nhanh đến mức, ta sẽ không nghĩ rằng, và có thể không mong rằng, nó lại nhanh đến vậy.
***
Học cách tách rời khỏi cậu ấy đi thôi. Nếu để cậu ấy trở nên quan trọng hơn nữa trong cuộc sống của mình, mọi thứ sẽ không thể đơn thuần được nữa.
***
Bắt chước bí heo làm cái này, mà hem muốn đăng trên fb. "Đây là tuần lễ sách Quốc tế. Luật chơi: lấy quyển sách ở gần bạn nhất, lật đến trang thứ 52, đăng câu thứ 5 làm status, không nhắc đến tiêu đề". Ai đọc blog tui mà đoán được, tui có thưởng :)). Ưu tiên người trả lời đầu tiên =))
"Khi bạn nhìn quá nhiều thứ không cần thiết trong cuộc đời, bạn khó mà sàng lọc được các ấn tượng".


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét