29 thg 7, 2009

school championship: Có những phút làm nên lịch sử

Hôm nay ngày 29-7 quả là một ngày trọng đại.  Mọi chuyện bắt đầu từ việc lớp chúng ta sẽ đá trận  đầu tiên trong giải vô địch bóng đá toàn trường. Dự đoán được báo trước: chuẩn bị tinh thần....thua là chính vì đối thủ là 1 đội khá mạnh về thể lực - lớp 12 Sinh, trong khi lớp chúng ta nhìn ai cũng thấy thương, đặc biệt là tiền đạo Thắng với chiều cao 1m71 và cân nặng chỉ 42kg. éo =.=' .

Hai năm trước vì luôn nghĩ đàng nào cũng thua(mà thua thiệt) nên mình chẳng đi cổ vũ bao giờ. Nghĩ lại thấy thật điên. Năm nay 12 rồi, quyết tâm ăn chơi hết mình, vì vậy ngay từ đầu đã nhất quyết đi cho bằng được. Lớp chúng ta đá trận 3, khoảng 4h chìu trên sân trinh sát gần nhà xác. Một thời điểm khá thuận lợi, vừa mát mẻ lại vẫn kịp giờ học thầy Thức. Vừa tới nơi đã nhận ra lớp mình từ xa bởi 1 màu đen tuyền như quạ. 'O'. Vì cũng chẳng còn dịp và với tinh thần tiết kiệm, các bạn nam quyết định không mua đồ mới. Mình đến vẫn còn hơi sớm, trận đấu vẫn chưa bắt đầu. Lớp Hóa và Toán vẫn còn đang đấu hiệp 2. Tiện nói luôn kết quả trận của Hóa và Toán là 1 đều vì thế hai lớp phải đá penanti. Theo như dự đoán ban đầu thì ai cũng nghĩ lớp Toán thắng ( chuyện ,lớp mạnh thứ 2 của giải mà) nhưng hôm nay quả là ngày của kỳ tích khi bạn Kiệt thủ môn lớp Hóa đã rất xuất sắc đẩy được 2 quả của lớp Toán. Và đương nhiên chiến thắng đã rơi gọn vào tay 12 Hóa. wowww Và theo đà tiến tới mình lầm rầm khấn luôn: "èo lớp Hóa đã thắng lớp Toán thì xin cho lớp con thắng lớp Sinh. amen!" .

27 thg 7, 2009

Bước chân tới thiên đường [Minh Nhật]

Bước chân tới thiên đường





Dựa trên một tình tiết có thật tại Minnesota
Dành lời cảm ơn tới Jenny Foxx



Tháng hai. Ngày thứ ba.


Tôi bị dị ứng, không phải tôm cua cá mực ngao sò ốc hến, mà là dị ứng đến trường. Tôi là một người ghét chủ nghĩa học hành.Bệnh này không phải là hiếm, vì thế người ta thường tạo ra nhiều thứ hứng thú ở trường để lôi cuốn học sinh đến hơn. Ví dụ như bóng rổ, ví dụ như các party đầu tuần, ví dụ như các cuộc thi “queen of school”…Nếu như phân tích một cách kỹ lưỡng thì các vấn đề khiến cho tôi (và một cơ số những người khác) không thích đến trường đó là giáo trình học tập thiếu đổi mới, sự giảng dạy kém sáng tạo, và cơ sở vật chất đuối kém. Thôi, tôi không nói nữa kẻo nó sa đà vào sự phê phán (mà thực ra nó đúng là như thế!), tôi sẽ chuyển sang nói về một người đã khiến cho tôi thích thú đến trường hơn. Đó là một chàng trai, tất nhiên là rất đẹp trai…

Tôi đùa đấy! Trường tôi chả có chàng nào đẹp trai, hoặc là đẹp trai một cách xinh gái, mà tôi chúa ghét dạng con trai như thế. (Nghe này các chàng trai, một trong những cách để làm mình đẹp trai đó là trước hết hãy chứng tỏ mình là con trai, điểm này càng ngày càng thiếu trầm trọng =.= ) Đó là một giáo viên, dễ hiểu đó là một giáo viên mới xuất hiện trong trường tôi.
Anh tên là Kim. Tôi, rất thích thú, chỉ có thể gọi là anh bởi Kim chỉ hơn chúng tôi năm tuổi. Cao hơn tôi một cái đầu. Lịch lãm. Cuốn hút. Anh vừa tốt nghiệp đại học… Thôi, tôi để anh tự giới thiệu thì khách quan hơn…

25 thg 7, 2009

Sad lovestory

Lang thang trên blog người ta bỗng nhiên bắt gặp cái MV hay tuyệt. Vậy là dù đang cực kỳ mệt vẫn ráng post lên =.='.  Hồi trước có được học về cái gọi là tình yêu cao thượng mà giờ mới thấy.
               .......................Yêu là làm cho người mình yêu được hạnh phúc...................
                                                    Một câu nói không mới nhưng chưa bao giờ cũ...

 Có lần ai đó đã gửi cho một câu chuyện rằng có một cô gái mù và một chàng trai yêu nhau. Sau đó cô ấy đã được phẫu thuật để sáng mắt nhưng khi ấy cô lại nhận ra chàng trai mình yêu cũng là 1 người mù, vì thế cô quyết định rời bỏ anh ta mà không biết rằng đó chính là người đã tặng cô đôi mắt.............
Câu chuyện dưới đây có kết thúc hay hơn rất nhiều và phần mở đầu cũng khác nhưng vẫn là một câu chuyện buồn đầy nước mắt. ...Đôi khi ta không thể nhận ra người yêu thương mình thực sự. Đừng bao giờ đánh mất.....

23 thg 7, 2009

'everything changing everyday'

 Manga thật sự là một trong những điều tuyệt diệu nhất trong cuộc sống của tui, đặc biệt là manga của Adachi. Nếu bạn nào chưa biết Adachi thì hôm sau tui sẽ giới thiệu, đảm bảo truyện của ông ấy hay miễn chê. Còn hôm nay tui mún nói về nhân vật nữ tui yêu thích nhất trong truyện của Adachi, pé KOGA HARUKA. Ngay từ khi mới đọc những tập đầu của H2 tui đã nhận ra Koga là mẫu người tui vẫn tìm kiếm bao lâu nay: xinh đẹp, dễ thương, dù hậu đậu, vụng về nhưng lại rất lạc quan, yêu đời. Đó là cô gái tốt nhất, luôn biết quan tâm đến mọi người, luôn mỉm cười ngay cả khi gặp khó khăn.....UI, nói về Koga thì không bik nói sao cho đủ, mà tính tui thì hay kể lể dài dòng. Vậy nên tui mún giới thiệu một bài viết vừa cô đọng, vừa sâu sắc về Koga : Everything changing everyday. Đây là bài viết của bạn Cias_chan đăng trên diễn đàn Vnsharing.net, Box MAFC (Mitsuru Adachi fans-club). Now let's enjoy!!!
                                                    Everything changing everyday

        


Khi viết bài này có lẽ tôi hơi “cuồng” Koga Haruka một chút.Vì đây là nhân vật gây cho tôi nhiều xúc động nhất và xét về mặt tình cảm Koga khá là giống tôi.

Bạn đã bao giờ yêu một người mà cả trái tim của người đó đều đã thuộc về kẻ khác từ rất lâu chưa ?! Giống như Koga,tôi đã từng.Tệ hơn Kunimi và Hikari còn là bạn thân từ nhỏ.Ừhm…bạn thân từ nhỏ…

Những tháng năm lúc nhỏ của bọn họ là một thế giới bạn không thể chạm đến, giữa họ là những điều riêng tư bạn không biết được.Dường như chẳng có khe hở nào để bạn chen vào.Bạn là người ngoài cuộc cô độc,lúc đó chỉ ước sao mình gặp người ấy sớm hơn.Tất cả nỗi đau và trăn trở đó đều trút lên Koga bé nhỏ của tôi.


Vậy mà cô vẫn mỉm cười !

20 thg 7, 2009

Trở thành ngàn cơn gió [RiO.Lin]

                                                       Trở thành ngàn cơn gió



-Kim, anh Hải mất rồi – đầu dây bên kia, giọng Hân vang lên gấp gáp đứt khúc

-Thôi mày ơi – tôi phì cười – trò đùa cũ rích

Hải là anh của Hân, và là bạn trai của tôi. Anh ấy có một trò đùa thú vị là “giả chết”. “Chỉ là để xem mình có thật sự giá trị không”. Hải lí giải như vậy cho trò chơi của mình. Anh ấy hỏi mười người bất kì một câu hỏi: “Mi nghĩ sao nếu 10 ngày nữa ta không còn?”. Cách đây một năm, khi tôi bật khóc trước màn hình máy tính: “Sao vậy anh, không còn cách nào à?” thì hôm sau, tôi nhận được bức thư xin lỗi của anh, lời giải thích cho trò đùa và lời tỏ tình: “Hoá ra em có thể khóc nhỉ”.

--------------