30 thg 1, 2015

It's sweet, but it's hurt too.

Mỗi ngày e đều thấy mình nhớ về một kỷ niệm nho nhỏ nào đó với Min, nhưng đồng thời cũng thấy lòng bắt đầu nặng trĩu với nụ cười của anh. Thật tệ phải không anh?


Em không phải là một người tốt đẹp như Ami. Em không đi cùng Min hết chặng đường lúc cậu ấy gặp khó khăn. Mà chỉ quyết định bên cậu ấy như một người bạn. Vì e mệt mỏi với việc phải chờ trong vô định. Nếu a biết điều đó, a có thấy chán ghét em không?

Những điều mọi người nói với e và những thứ mà e cảm nhận được bắt đầu có sự lệch pha. E đã rất rất muốn tin rằng giữa a và e có điều gì đó đặc biệt, nhưng cứ mỗi ngày trôi qua e lại sợ đó chỉ là sự ngộ nhận bẽ bàng. E đâu ngờ cứ từng ngày từng ngày e lại dần thích a nhiều đến thế. Nó cứ len lỏi nhẹ nhàng mà ngấm rất sâu. A tốt bụng, a hiền lành, a hay giúp đỡ mọi người, a cười như ánh nắng, a thích những thứ mà e thích, và e thích những thứ mà a thích. Cái thế giới của a e đều háo hức muốn khám phá từng chút một. Những câu chuyện của anh, những bài hát anh nghe, suy nghĩ của a.. E muốn chạm vào từng thứ một. Và e muốn trở thành một phần nho nhỏ trong thế giới của anh. Nhưng rồi e nhận ra, cái ước muốn đó sao mà xa vời quá.


Em không thể ngộ nhận mãi được. Nhưng e cứ luôn muốn tin đó là định mệnh. Khi e gặp a ở nơi này; khi với một sự sắp đặt cố tình nào đó e đi cùng job với a; khi e phát hiện ra mình thích những thứ gần giống nhau, khi e thấy a cũng hay ngẩng lên bầu trời, và tìm kiếm những vì sao; khi e đã luôn tự hỏi a sẽ ngồi ở đâu rồi tình cờ phát hiện ra a ở ngay sau e; khi e với a có cùng chung một cái tên.... E muốn tin nhiều lắm, muốn tin rằng những gì a đối xử với e đều đặc biệt hơn người khác. Nhưng chắc e lầm rồi, ai biểu a tốt bụng quá chi, đối với ai cũng nhẹ nhàng như vậy.


Những ngày còn lại này thật ngọt ngào, nhưng cũng rất đau. Vì e biết nó rồi sẽ kết thúc. Chỉ còn vài ngày nữa, e sẽ không còn được thấy a mỗi ngày. Chỉ còn vài tháng nữa, a sẽ không còn ở nơi đây, ở cái nơi mà it nhất e biết được lâu lâu có thể bắt gặp a, ở góc bàn này a vừa ngồi hay vừa mới ghé qua. Chỉ còn vài tháng nữa e sẽ không còn được thấy cái bảng tên của a trên tủ, hay háo hức tìm món quà a gửi trong tủ của em. Ngày a đi chắc e cũng không tìm được cớ để về VP gặp a nữa. Cứ như một sự gào thét trong câm lặng. Rằng e thích a nhưng không được để cho a biết, cho mọi người biết, và cũng không dám tiến tới với tình cảm của mình. E sợ nếu e làm vậy, e sẽ đánh mất anh. Hay e sợ, với anh, em chỉ là đứa e gái nhỏ.


E cứ mong là, mỗi ngày tỉnh dậy, nhận được groove của a, sms của a, giây phút ấy sẽ kéo dài mãi mãi.
Always with me

8 thg 1, 2015