20 thg 5, 2013

.....................

Thất bại trên toàn mặt trận. Giờ mới nhận ra sự rỗng tuếch của mình.

18 thg 5, 2013

to be or not to be?

Dường như tôi đã ngủ quên suốt cả 3 năm đại học của mình. Sẽ còn chìm đắm mãi cho đến chết hay tỉnh dậy kẻo không còn kịp đây?

life

chết tiệt, phải sống đàng hoàng lại mới được. Ngày hôm qua không làm gì được thì bắt đầu từ ngày hôm nay.

17 thg 5, 2013

Xin lỗi

Xin lỗi mình ích kỷ quá
Xin lỗi mình xấu xa quá
Xin lỗi mình tàn nhẫn quá
xin lỗi cậu
xin lỗi cậu nhiều lắm
min heo...

16 thg 5, 2013

mưa loạn

Thời gian trôi như vũ bão, ăn tươi nuốt sống tuổi thanh xuân của chúng ta. Mới đó mà đã 3 năm rồi, đã làm được gì rồi, hay chỉ đang phung phí từng năm một, từng tháng một, từng ngày một,từng giờ một, từng phút một của tuổi thanh xuân. Hòai bão đâu không thấy, mơ ước đâu chẳng còn, giờ chỉ còn muốn trốn chạy, chạy thật xa. Mới ngày nào còn mơ mộng bước vào đây sao giờ đã thế này?...
Cơn mưa này sao bí bách quá, giá mà là một cơn giông thật lớn như ở quy nhơn, gió giật đùng đùng, sấm chớp dữ dội, mưa ào ạt, nhưng ít nhất, có sự mạnh mẽ cuồng nhiệt cuống phăng cái nóng đi, chứ không phải lưng chừng như thế này. Cái gì lưng chừng cũng khiến chúng ta mệt mỏi.
Buồn quá. Nỗi buồn này biết chia sẻ cùng ai? Người hay nghe thì cũng đã bắt họ nghe nhiều rồi, không nên nghe thêm nữa. Người trên danh nghĩa là cần biết thì lại không biết được vì mình không thích nói, không thể chia sẻ cùng, không thể làm phiền và vì cái danh ấy cũng sắp hết rồi. Fb xô bồ. Chỉ còn ta với em thôi, blog ạ.
***
Tụi mình dừng lại nhé.

15 thg 5, 2013

đơn giản

Đơn giản là mình cố gắng chưa đủ. Đơn giản là mình cứ nhìn đâu xa quá còn cái cơ bản không nắm được. Đơn giản là mình suốt ngày chỉ ăn với ngủ, lượn fb và nghĩ những chuyện không đâu. Đơn giản là mình fail 1 cú đau.
và làm bố mẹ đau lòng nữa.
Tệ thật.

12 thg 5, 2013

con xin lỗi

Mình đã làm gì thế này? Ân hận với bố mẹ quá đi...

7 thg 5, 2013

.............

Gần đây mình tệ quá đi mất, ăn nói hàm hồ, đả dộng đén người khác hơi bị nhiều. Quay lại với phương châm cũ đi, điềm tĩnh hơn đi nào.

mưa

Tỉnh dậy thấy mưa sụt sùi rơi, tệ quá, lại rơi vào cái trạng thái sợ hãi  phải bước đi rồi.
Mình không biết phải nói sao với cậu nữa. Vì chính mình thực chất cũng không rút ra được. Mình thích cái cách cậu ngoái đầu lại như vậy, nhưng một khi đã thế, mình sợ mình sẽ làm tổn thương cậu mất.

6 thg 5, 2013

...........................

thở dài mà làm gì, đếm nữa mà làm gì. Thì cứ chịu chấp nhận sự thật đi, là học kì này mình đã làm cho cái timeline của mình bung bét hết. Không ngờ là mới đầu kì hứa ngon lành lắm mà giờ thì xụi lơ cỡ đó. Miệng nói leo lẻo là rớt IT thì tháng 7 ôn thi lại nhưng giờ mình mới thấy hết cái áp lực khủng khiếp của nó. Rớt, là đi tong 6 triệu. Rớt, là đi tong 1 tháng hè. Rớt, là không thể yên ổn mà làm cái sườn cho khóa luận vì phải đối mặt với nỗi lo rớt lần 2. Làm sao đây, còn toeic, còn excel, còn thực tập, còn 5 paper hk cuối, còn khóa luận.... Biết là không được than nhưng 2 năm qua mình đã làm gì thế này? Sao lại nỡ phung phí 2 năm tuổi xuân xanh đến thế. Giờ muốn lấy lại hè năm 1 quá, muốn đi mhx 1 lần hơn 2 tháng trời nằm nhà đọc truyện như vậy quá. Đúng là tuổi trẻ, luôn không biết trân trọng thời gian. Mà cũng chẳng phải tuổi trẻ của ai cũng vậy, chỉ có đứa tệ hại như mình là vậy.
Biết là giờ phải bỏ một vài thứ đi thôi, mà cái tính cầu toàn cố hữu không chiến thắng nổi. 3 năm rồi cũng nhận ra điểm là phù du mà sao nay vẫn còn ương bướng thế? Con bé này...

4 thg 5, 2013

cứ làm đi, khi vẫn còn có thể

Miên man mê mải sau bao lần lảm nhảm trong trí óc "dậy đi con heo mập này", mới chịu mở mắt ra. Đầu quay quay. Trời vẫn xanh và nắng vẫn tưng bừng, nhưng không còn là cái giường cá nhân bộn bề sách vở... Kiểu như phải nhơ ngẩn nhìn thấy cỡ chục cái cửa, từ cửa sổ cho tới cửa chính, có kéo rèm hay phanh phui trần trụi như phòng mình, có chuông gió hay điều hòa nhiệt độ, có cây xanh hay mấy con chim bay lượn gù gù, có sà quần áo đang phơi hay ai đang đang đứng lan man nghe điện thoại (có đang tò mò nhìn một con heo ngủ ngày mặt ngu vãi như mềnh không nhỉ), mới nhớ ra không còn là qn nữa. Vẫn còn dập dềnh như đang ngồi trên xe lửa, đầu đau như búa bổ, đổ cả lọ dầu vào cũng không đủ phê phê để trấn áp cái tê tê. Nốc ly cafe pha từ sáng vẫn còn hơi âm ấp nhờ để trên bệ cửa nắng gay nắng gắt, leo lên mạng lại định lang thang fb cho tỉnh tỉnh. Nhưng fb dạo này buồn lắm, ai cũng lo ôn thi không chịu update. Chỉ có mình rảnh rỗi sinh nông nổi, cứ up..up..up.... liên tục, xong lại thấy thẹn với bạn thời gian, và có lỗi với cuộc đời ít ỏi, nên la liếm lõn lẽn đi qua vài trang báo mạng, xem nay vàng nhảy nhót tới đâu rồi, để tự biện hộ ừ ta lên mạng để update tin tức...
Rồi cũng không thấy tỉnh tỉnh ra được mấy, lò mò mở cái list blog của mình, copy paste cái gần đây ưng ý nhất, đọc những gì chị Suối viết, cười nghiêng cười ngả, thấy ít ra mắt bớt lim dim, đầu bớt kêu gào, người bớt đù đờ, nhưng mà...vẫn thấy có lỗi với cuộc đời ít ỏi, và những ngày ôn thi ít ỏi :3
Nhưng có lẽ, cũng có suy ngẫm được một vài điều. Ừ, thôi phải học thôi. Vì tháng 5 sẽ không ở lại.
Chiều chiều sẽ đọc "Tôi là ABC. Năm nay tôi 20 tuổi" để hồi tưởng lại cái tuổi 20 qua đi ngơ ngác của mềnh. Và tìm cách quote 1 vài thứ trong "Mình nói gì khi mình nói chuyện tình" của sis, ghiền bài này ghê gớm. Và đương nhiên rồi, còn phải xem một thứ nữa, "cứ nhảy đi, khi tim còn đập" để xem mình có thể đại loại như tìm ra con đường trở thành hòa thượng "Thích Đến Cùng" hay không....
Còn giờ thì, ừ, cứ học đi, khi vẫn còn được học.
P/s 1: Thật ra thì, mình cũng có đang chờ, một cú rung nào đó :3
 P/s 2: rớt khỏi cái đế chế máy phát wifi cách xa 100cm rồi nên mạng nhà đạt đúng chuẩn con rùa vàng thế hệ thứ 8...Đường về Tây Thiên thỉnh kinh hãy còn xa lắm :3

3 thg 5, 2013

suddenly

Người cô ấy sánh bước cùng là người cô ấy yêu, nhưng không phải là yêu thương nhất. Còn người cô ấy yêu thương nhất là người cô ấy không thể bước đến nhất vì cô ấy không muốn phải đánh mất người đó nhất.
Điều đó đúng hay sai, tôi không biết được.

2 thg 5, 2013

Này heo mập,...

Mình cứ cố gắng để là một cô gái luôn cười, luôn tự tin, luôn rạng rỡ trước cậu, nhưng lại chẳng biết làm sao  cho cậu vơi bớt nỗi buồn cả. Giá mà mình hóm hỉnh hơn, có duyên hơn một xíu, có thể tỉ tê đủ thứ chuyện làm cậu bật cười trong lúc này nhỉ, để không phải nghe giọng ai kia mệt mỏi nhiều như vậy. Mình muốn nói chuyện gì ngoài cái chủ đề không vui kia lắm, để làm cậu tạm quên đi bớt phần nào, để không khí bớt u ám hơn một chút, mà sao khó quá chừng. Sao mà mình nhàm chán quá thế này...
Mau mau khỏe nhé, mau mau lại cười tươi roi rói mỗi ngày nhé.