Tối qua tự nhiên cúp điện. Cũng lâu rồi mới có cái cảm giác này. Nên
thấy vui kinh khủng. Cúp điện trước đêm thi mà cứ chạy nhào ra ban công
đứng hú, nhắn tin thông báo tùm lum, lại còn chép miệng tiếc rẻ ủa sao
cúp ít zậy. Biết nói sao nhỉ. Giống như cái cảm giác khi mọi thứ đang
căng lên tự nhiên cắt phăng cái rụp, hay khi đang nóng bừng bừng, mồ hôi
ròng ròng bỗng có làn gió mát lộng. Cúp điện ngay lúc đang nhìn chằm
chằm màn hình máy tính mà chả hiểu sao phải nhìn và chả muốn nhìn nên
giống như sự giải thoát. Hoặc là chạy trốn. Và tiếng ồ lên từ những nhà
hàng xóm vọng lại, cái ánh sáng lờ nhờ của bầu trời bên ngoài, hơi khí
lành lạnh…. Chỉ còn thiếu một vài thứ nữa, sẽ thấy y như những ngày xưa
đang về.
***
Hồi
nhỏ cứ mỗi khi cúp điện, là hai anh em sẽ lại chơi trò làm bóng, như
bao người khác vẫn hay chơi. Mỗi lần như vậy Nghĩa ù sẽ đặt tay trước
ánh lửa vàng, làm hình con này con kia, diễn tả thế này thế kia, chó nè,
rắn nè, thỏ nè, đang bò nè, đang sủa nè... Và tôi sẽ cười hình
hịch,”bày em làm, bày em i”. Cúp điện thì cả xóm sẽ đổ ra đường, mấy đứa
nhỏ sẽ tranh thủ chơi năm mười, chia phe bắn nhau…. Dù mấy trò này ngày
nào cũng chơi nhưng mất điện thì thú vị hơn nhiều, tìm mệt hợn, ma lanh
hơn. Cứ thế tôi đi qua những ngày tuổi thơ mất điện mà rộn rã trong cái
xóm nhỏ đầy ắp tiếng cười.