18 thg 2, 2015

Bitterness

Dù đã tự nhủ dỗ dành bản thân rồi, e vẫn không ngăn được cái cảm giác chua xót này.


Mỗi khi giao thừa vừa bước qua, e lại thấy mình như vừa mất đi điều gì đó. Cái cảm giác bâng khuâng hoang mang đó, năm nay lại đậm sâu hơn, vì giờ phút này e đã biết, ngoài mất đi một phần tuổi trẻ của mình, e còn mất anh và mất Min.




E mất Min là điều đã quá rõ ràng. Nhưng mỗi độ tết đến, trong những ngày cuối năm tất bật, e lại thấy mình kín đáo thở dài, và nhớ Min da diết. Có phải vì tình yêu của tụi e bắt đầu vào mùa xuân và kết thúc vào mùa đông, nên cứ mỗi khi xuân về, e lại thấy nhớ M nhiều đến vậy. Và bởi vì cũng chỉ đến khi xuân về, e mới nhận được cuộc gọi từ cậu ấy, để chúc mừng một năm mới đã sang, nhưng cũng như nhắc nhở nhau không quên đi một người đã từng là đặc biệt. Em sẽ lại cười nói hớn hở với Min, sẽ để cho cậu ấy nghe thấy những điều tươi vui nhất, để khi cúp máy rồi mới thấy tim mình đã lỗi đi một nhịp. Dù có bao nhiêu năm nữa, e vẫn nghĩ Min sẽ luôn ở một vị trí đặc biệt trong lòng mình, một người mà e đã rất giận, đã rất buồn, đã trách móc rất nhiều, nhưng cũng đã rất thương. Em biết mình không còn yêu M nữa, cũng không còn đủ can đảm để cho nhau một cơ hội nào nữa, nhưng một khi đã thương thì cứ còn thương mãi. E không phủ nhận mình thương Min, thương nhiều, nhiều ghê lắm...


Còn đối với anh. E gửi đi một tin nhắn, biết là theo phép xã giao thông thường anh có thể nhắn lại, có thể không. Rồi e xóa đi số của anh. E biết đó là sự trốn chạy hèn mọn. Nhưng e còn có thể làm gì đây? Anh như cơn gió chợt đến rồi chợt đi, để lại phía sau ô cửa sổ mở toang, trống trải. Có thể những chuỗi ngày qua chỉ là ngộ nhận của riêng e, nhưng e vẫn muốn hỏi, muốn lặp đi lặp lại câu hỏi ấy. Em đã từng là gì đối với anh? Em từng là gì để anh phải nhắn tin, phải hỏi han, phải quan tâm như vậy, phải ngoái nhìn em, phải chờ đợi e, để rồi trong phút chốc lại trở nên xa cách, cứ như những điều đó chưa từng có? Để sau đó, e như người bị đẩy ra khỏi giấc mộng mà cứ không tin đó là giấc mộng. E có phải cũng chỉ như người anh đã gặp trước đây, là người "cũng định làm thân nhưng sau vài lần nhắn tin thì thấy mình không nên như vậy"? Em không có quyền trách móc anh , không có quyền dùng quá khứ của anh để làm cái phép biện hộ tệ hại đó cho mình. Anh đâu làm gì sai, anh đâu từng hứa hẹn điều gì với e chứ. Chỉ có e tự cho mình cái suy nghĩ viễn vông đó, để khi vỡ mộng lại quay ra trách cứ anh? Em không có quyền như vậy, em không được làm như vậy.
Em chỉ có thể nén tiếng thở dài, khóc cho vơi hết nỗi xót xa trong lòng, và quên anh.


E chỉ còn có thể chon cách quên anh.





E đã từng dành tình cảm sâu đậm cho 3 người. Một người không đủ dũng cảm với tình cảm của mình. Một người chưa đủ trưởng thành với tình cảm của mình. Còn một người, không biết chắc tình cảm của mình.