13 thg 11, 2010

Hẫng [Hirota]

                                                                           HẪNG

“Đã bao giờ em bóc lịch
thấy qua vô nghĩa một ngày
rồi em ghi vào nhật kí
… ngày mai như ngày hôm nay…”

Tôi ngồi thừ trước màn hình máy vi tính.
Hai bàn tay tôi gõ gõ vài dòng chữ nào đấy, rồi lại xoá. Vài phút sau gõ, rồi lại xoá. Những dòng chữ được mã hoá từ những con số 0 và 1 cứ hiện ra dần theo nhịp gõ rồi lại bị nuốt mất từng chữ từng chữ theo lệnh delete của tôi. Tôi không thích dùng Ctrl A và nhấn nút một cái, toàn bộ văn bản biến đi trong nháy mắt. Như thế chẳng hay chút nào. Tôi muốn nhấm nháp cái cảm giác mục ruỗng từ từ trước mắt mình cơ. Dù chúng có là 0 và 1 hay cái gì chăng nữa.
Tôi tắt cửa sổ Word, Internet, tắt cả mấy tấm hình được design để tạo cảm hứng viết lách, rồi shut down máy. Đã 2 tiếng đồng hồ trôi qua mà tôi chẳng viết được cái gì cho ra hồn. Cứ viết rồi xoá, xoá rồi viết như một kẻ tâm thần. Dẹp đi là tốt nhất.