26 thg 9, 2012

n.h 2

Những ngày SG lạnh lạnh thế này, tự nhiên mình lại nhớ, cái cảnh mình mặc áo len đỏ đen của mẹ đạp xe long dong đến nhà thầy Nhã.
Còn một ít nữa là đến trung thu rồi. Mình không nghĩ là quá nhớ cấp 3 như những năm trước, vì ít ra mình cũng đã tìm được một nơi chốn bình yên nhỏ bé trong giảng đường đại học này. Nhưng mà vẫn thấy đâu đây cái cảm giác rạo rực lúc chạy ùa ra cổng đón xe chở lồng đèn của lớp mình, tự hào khi thấy ai cũng trầm trồ khen ngời; vẫn còn đó lúc mình chạy lăng quăng làm ông địa trên sân bóng chuyền ướt lạnh nước mưa.... Ừ, thì mình vẫn nhớ. Ngồi lục lại ảnh thấy giờ đứa nào cũng thay đổi (chuyện đương nhiên), bảnh bao, mập mạp, xinh xẻo hẳn ra. . .
Trời lành lạnh, mưa dập dềnh, biển xám tro, sóng dữ dằn, con đường đến trường gió thổi oằn xe, mà em vẫn đạp thênh thang đầy hứng khởi. Em của ngày đó đâu rồi?
***
Tự nhiên muốn đóng fb mà tìm không ra nút bấm. Vả lại Như cũng từng dặn có chuyện gì buồn em cứ việc xa fb nhưng đừng đóng để tìm kiếm sự lo lắng không cần thiết. Nhưng mà, cũng chẳng hiểu, sao hôm nay, mình lại khóc khi mới vào fb, và nhìn thấy một điều đã quá hiển nhiên trong cuộc sống của mình, một người đã quá thân quen trong cuộc sống của mình. Hay mình sợ, một lúc nào đó, điều đó sẽ không còn là sự hiển nhiên?
***
À tìm lại được ảnh rồi, thật là ngốc nghếch.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét