28 thg 6, 2013

my sky

Tôi không biết mình đang nghĩ những gì.
Nhưng cuối cùng, tôi lại muốn ngốc nghếch thêm lần nữa.

emo

Một trong những vấn đề của electronic communication là sự mạo danh, chẳng thể biết được người đang nói chuyện với chúng ta có thật sự là người mà ta đang nghĩ.
Một trong những vấn đề khác của nói chuyện online là lạm dụng emo, giả tạo cho cảm xúc của mình.
vậy nên mình mới không thích chat nhiều
nhưng gần đây, cũng bắt đầu hay xài mặt nạ.
emo là vậy, còn đời thực thì là thế nào kia chứ?

21 thg 6, 2013

19 thg 6, 2013

sm

Cười lên em...

time flies

Tôi thấy mình ngồi đây, một cách rất yên bình ở một trong những nơi có nước mà tôi yêu thích nhất ở sài gòn, ngắm nhìn lễ tốt nghiệp chộn rộn và những hàng người đông như kiến ở bờ hồ này, nhốn nháo nhưng sực nức mùi của niềm vui. Tôi thấy mình cứ ngồi như vậy, và thôi không còn nghĩ về việc vì sao cậu ấy đã nghe thấy tôi khóc nhưng không hề chạy tới. Đúng hơn thì, tôi lại thấy muốn khóc hơn khi nghe Tín heo gọi điện hỏi "mày bị sao mà thằng Linh không gọi được". Ừ mà điều này phải đáng cười mới phải, xứng đáng để mỉm cười giữa sự trống rỗng này.
Tôi sẽ còn không bình thường một thời gian nữa. Nhưng sẽ qua mau thôi. Vì tôi chắc chắn sẽ luôn có các phó nháy tuyệt vời của mình bên cạnh.

17 thg 6, 2013

,,,,,,

Không thể mỗi ngày đều khóc như thế này được...

the vow

Tôi thấy mình tỉnh dậy trong cái không khí lạnh lạnh đầy lạ lẫm so với những ngày gần đây. Cảm thấy 2 tay tê cóng và cái giấc mơ vừa buồn cười vừa quái gỡ khi tôi đang bị chặt tay để chào mừng lễ tốt nghiệp của ueh :)). Tôi đọc sách trong một sự luẩn quẩn nào đó, cho đến khi tập trung lại thì đã thấy mình quấn một cái chăn dày sụ nằm ườn trên ghế sofa như một còn mèo lười mập ú, gặm nhắm một thóang mùa đông đang lạc vào đây. Quen thuộc lắm, nhưng lại vô cùng lạ lẫm. Giống như khi Paige đánh mất kí ức của mình, và những gì đã từng quen thuộc với cố ấy trong 5 năm qua bỗng chốc trở thành một khoảng trống lớn. Để rồi Leo cứ thế mỗi ngày lại tìm một cách nào đó để lấp đầy lại khoảng trống ấy, trong vô vọng.
Tôi để suy nghĩ của mình đi quanh quẩn, về Leo, về Paige, về những phân tử bay loạn xạ mọi nơi trên trái đất này, về cậu ấy, về chúng tôi, về những ngày gần đây, về cái blog G heo lâu rồi tôi mới lại mò vào, về những điều lạ lẫm nhưng quen thuộc, và đã từng quen thuộc nhưng lại trở thành lạ lẫm...
"Có những phân tử va vào nhau, kéo bạn vào một vòng xoáy hỗn độn, và rơi xuống ở nơi bạn không ngờ tới. Bạn không thể kiểm soát được việc những điều đó tác động đến bạn. Bạn chỉ có thể để các phần tử tiếp tục tương tác, và chờ đến lần va chạm tiếp theo."
Một vài việc ngớ ngẩn xảy ra một cách trùng hợp có thể trở thành một mớ hỗn độn đủ sức khiến tôi điên loạn và suy sụp. Nhưng rốt cuộc thì những chuyện đó vẫn luôn xảy ra, vào bất kì lúc nào trong cuộc sống, mà ta chẳng thể biết được. Nó có thể khiến con người ta mệt mỏi, chán nản, và cáu bẳn, nhưng dù muốn hay không, nó chắc chắn vẫn sẽ diễn ra. Tôi không thể kiểm soát được việc những va chạm đó sẽ tác động đến tôi. Và vì vậy, sao không để những việc phải xảy ra cứ tự nhiên xảy ra như nó phải thế, và chấp nhận điều đó hơn là cứ cố gắng kiểm soát những thứ không thể kiểm soát được.
Tôi có một vài chuyện phải làm vào ngày mai, ừm khá quan trọng. Tôi có một cuộc thi vào tháng tới, ừm cũng khá nào trọng. But it's no matter now. Vì dù thế nào, tôi vẫn đang được sống. Và còn nhiều điều hơn đang chờ tôi trong cuộc sống...
Như trong một chiều mưa, được quấn chăn lười biếng nằm xem "the vow" chẳng hạn

16 thg 6, 2013

midnight

Nửa đêm mình thấy mình tỉnh giấc nằm khóc rắm rứt,  khi bất chợt cái viễn cảnh một ngày chúng ta sẽ không còn bên nhau nữa đột ngột hiện ra, như nó cứ quanh quẩn trong đầu mình suốt những ngày gần đây. Giờ mình mới biết mình sợ điều đó đến mức nào heo mập ạ, giờ mình mới biết mình có thể khóc một cách ngốc nghếch và đau như vậy, giờ mình mới biết cái cảm giác ấy chắc chắn sẽ không thể dễ dàng vượt qua, tỉnh bơ như cái kiểu lạnh lùng hồi trước mình cứ nghĩ là mình làm được.
Mình sợ phải thấy câu trả lời theo cách mà mình không muốn nhìn thấy nhất, không trông đợi nhất.

15 thg 6, 2013

blog

Blog của mình dạo này toàn mấy bài nhảm nhảm, nội dung là tôi, tôi, tôi và những phút tự kỉ của tôi.
Bữa nào phải viết lại đàng hoàng mới được.

G&M

Min heo vốn không hay nhận ra, tín hiệu cầu cứu và bất thường của tôi. Còn G heo sẽ hiểu, nhưng tôi không nên làm phiền cậu ấy nhiều hơn nữa, hoặc tôi không muốn cậu ấy thấy, mặt bất lực của mình: tôi vẫn đang liên tục down dù đã đọc cái blog mà cậu ấy gửi, đã nhận ra đôi khi chỉ là một số việc nho nhỏ ngớ ngẩn xảy ra cùng một lúc, và không nên để điều đó chi phối nhiều quá. Nhưng tôi là một đứa ngớ ngẩn, và rất ngớ ngẩn. Nên lại đi tự kỉ vì những chuyện không đâu.
Và G heo sẽ là người âm thầm theo dõi cho đến khi tôi hồi phục, cõ lẽ vậy. Còn min heo, ngay từ đầu cậu ấy đã không biết có sự bắt đầu nên đương nhiên cũng không thể nhận ra sự kết thúc.
Tôi định đặt bàn cân so sánh nào đó ở đây ư? điên thật. Tôi phải biết rằng mình không thể làm điều đó, không nên làm điều đó, và không được làm điều đó.
Vì tôi quen G heo quá lâu rồi
Vì có chuyện buồn tôi chỉ toàn lải nhải với G heo
Vì tôi chả có gì để phải "giữ hình tượng" trong mắt G heo hết
Vì G heo đã từng thấy tôi khóc vài vài lần và stress thì ti tỉ lần
Vì tính cậu ấy hay nhạy cảm như thế
Vì G heo vốn vẫn hay quan tâm người khác nhiều như thế
Vì min heo đang có quá nhiều việc phải hoàn thành trong thời gian này?
Vì tôi vẫn chưa có vị trí nào trong lòng min heo cả?
Vì cậu ấy vốn cũng là người lơ đãng và không quan tâm đến chuyện của người khác ngoài chuyện của mình, như tôi, 2 con sư tử kiêu ngạo và chỉ biết có mình?
Vì tôi thất thường quá
Hay vì tôi cứ luôn giận hờn vô cớ với cậu ấy?
Vì đơn giản rằng, bạn thân và bạn trai là hai phạm trù khác biệt.
Có vài/nhiều thứ tôi không biết. Và tôi sợ phải tìm ra câu trả lời, sẽ trái ngược lại với những điều tôi mong đợi.
điên thật.
xuống thôi.


lost and can found?

Tôi tự kỉ điên loạn trên fb, ngủ lăn lóc không đúng vị trí chút nào, tỉnh dậy phát hiện ra vừa mắc một cái bệnh khó chữa cũng khó chịu, ....
Những lúc mắc bệnh trong khi đang áp lực thi cử là tâm trạng tôi dễ down xuống nhất. Đặc biệt là loại bệnh khó chịu, khó nói, khó chữa thế này.
Những lúc tôi lúc nào cũng fb, mở máy là fb, đóng máy là fb, cầm điện thoại là fb, tức là những lúc tôi đang cô đơn và mất phương hướng nhất.
Những lúc tôi cứ liên tục cầm điện thoại thế này, cứ chờ đợi một cuộc gọi nào đó thế này, là lúc tôi đang ẩm ương và yêu cầu ở người khác cao quá mức, trong khi bản thân cũng không phải là người biết quan tâm tới người ta.
Những lúc thế này...
Tôi cần mẹ
Tôi cần G heo
Tôi cần P
Tôi cần gặp ai đó
Nhưng điều cần nhất
Là tôi phải tự hồi phục
tự đứng lên
vì công bằng mà nói, tôi đã có quá nhiều thứ may mắn, lành lặn, mạnh khỏe, sung sướng hơn rất rất rất nhiều người khác còn gì?
Tôi phải tự hồi phục tâm trạng, đi ngủ, mai đi sửa xe, mốt đi thi rồi đi bệnh viện, uống thuốc, ôn thi tiếp, và cười cảm ơn trời vì mình còn có sẵn tiền để mà làm những chuyện trên.
Mạnh mẽ lên nào.
Nghe đồn, ngày 17 là một ngày đẹp, cho cả sự nghiệp và tình yêu.

Dấu chấm.

Có nhiều cách để kết thúc một số việc...
Như khi tôi muốn kết thúc sự chờ đợi thấp thỏm một cuộc gọi trong lời hứa mơ hồ nào đó, tôi send một tin nhắn chúc cậu ấy ngủ ngon, như một cách tự an ủi bản thân rằng đã đến giờ ngủ của tôi rồi, và có thể cậu ấy vốn định gọi vào lúc nào đó trễ hơn nhưng tôi không chờ được. Dù vậy, thật sự rằng, tôi vẫn mong có chuyện lạ lạ xảy ra, kiểu như nếu nhận được tin nhắn của tôi cậu ấy sẽ gọi lại, hoặc kiểu gì đó để cho tôi biết, cậu ấy đã nhận được nó rồi...
Như khi tôi muốn kết thúc việc cứ luôn trông chờ quá nhiều, để rồi phải thất vọng cũng nhiều, và lâu lâu cứ lại ẩm ương ướt át thế này, tôi nói lời chia tay.
Như khi  kết thúc một cuộc tình, tôi viết một bài blog.
Là những cách đơn giản để kết thúc, nhưng sức nặng của nó không hề đơn giản.


6 thg 6, 2013

đêm đầy sao

Tụi mình có quá nhiều thứ để theo đuổi, nhưng không có hình bóng của nhau . Hoặc đó chỉ là một cái gì rất mờ ảo, so với những mục tiêu, dự định trước mắt. Giờ mình mới hiểu tại sao mình lại thích couple của anh T đến vậy, vì dù có thế nào, anh ấy cũng luôn đặt tình cảm lên hàng đầu, phải giải quyết chuyện tình cảm trước rồi mới chuyên tâm làm việc được. Còn tụi mình, mình e là ngược lại.
"Những tràng pháo tay rồi cũng chấm dứt. Những vinh quang rồi cũng phủ bụi mờ. Chỉ có những người đã bên cạnh ta, đem đến cho ta sự ấm áp và yêu thương là sẽ luôn còn mãi." Cho đến bao giờ, mới thấm được điều giản dị mà vô cũng sâu sắc ấy đây?

5 thg 6, 2013

stress

Mình càng ngày càng xấu, cả từ trong ra ngoài.
Lên cân, stress, đọc bài đek hiểu, làm bài đek được, tự nhiên giận dỗi người ta, tự kỷ và đóng hết các cánh cửa. Mong kì thi này mau qua đi quá. đúng là ngụy biện.

strong

không khóc. không bỏ cuộc. mạnh mẽ lên nào