13 thg 3, 2016

Please

Làm ơn có ai đó, hay lôi tôi ra khỏi sự trì trệ điên loạn này, khỏi sự cô đơn đầy tăm tối này. Làm ơn

28 thg 2, 2016

28.2.2016

Xin mình đấy, xin đừng quá đáng như vậy nữa.
Mình là người đã nói cắt đứt với A, rồi lại quay lại nói nhớ A sao. Kiểu người gì vậy? Mình đang là kiểu người gì vậy?
Mình nghĩ gì khi nhắn như vậy chứ? Mình nghĩ gì khi mong mỏi điều bất thường đó chứ? Mình nghĩ gì khi thực ra mình là người cứ vờn A mãi, cứ muốn thì quay lại, chịu không được lại ra đi?
Mình là người gì vậy chứ?
Nếu có thể biến mất không để lại đau đớn cho người ở lại, ước gì mình có thể thử một phen.
"Xin lỗi, A chẳng biết nói sao cả".

21 thg 4, 2015

Black

Đôi lúc thấy mình cứ lẩn thẩn cố chap mãi với những suy nghĩ quẩn quanh về Anh và Min. Như thể không nhắc tới Anh lúc chat với Tr là không chịu được. Và khi những suy nghĩ về Min càng ngày càng dày đặc, đến mức bức bối muốn hét lên rằng rốt cuộc cậu ấy đang ở đâu, đang thế nào, thì Min sẽ xuất hiện, chớp nhoáng, rồi lại im lìm. Cái bóng tối bao quanh hai con người đó, bao quanh tâm hồn và suy nghĩ của họ, cứ như hố đen không bao giờ để tôi thấy được bất cứ một tia sáng nào. khong thể tìm ra được bất cứ một manh mối nào, về họ. Về hai người mà đối với họ tôi lại chẳng là gì cả.
Và nếu phải yêu thêm lần nữa chắc sẽ là việc làm quá sức, khi mà cứ qua mỗi một yêu thương qua đi, dù kết cuộc có thế nào, thì một phần trái tim mình chắc chắn đã đứt rời từ thuở ấy.

3 thg 4, 2015

Lost star

Một tin nhắn send đi rồi để nó rơi vào trong vô vọng. Như lúc vứt hòn sỏi vào mặt hồ rơi đánh tõm, rồi lặn biến mất, ta chưa bao giờ mong nó bỗng dưng từ đâu đó dưới mặt nước kia lại có thể vọt lên lại không trung. Cũng như mình bây giờ không có ý định chờ một hồi âm quay về. Không, không phải là không mong ngóng. Chi là không còn nóng lòng, không còn vội vã, không còn chốc chốc lại cầm điện thoại. Cái sự nhẩn nha đó, chắc học được từ những lần chờ tin nhắn từ Min. Đến một lúc chợt nhận ra mình đã quá quen thuộc với việc chờ đợi không hy vọng, từ những người mà mình lỡ thầm... thương.


Min rồi tới Anh. Cả hai con người cứ vồn vập ban đầu rồi đột ngột lặng như tờ. Cứ như những đợt sóng dữ dội liên hồi rồi đột nhiên tĩnh lặng quá mức, để lại một đứa ngơ ngác tự hỏi, rốt cuộc mình đã đem tới điều gì. Rồi cái câu hỏi ấy cứ loang dần, loang dần, phủ một màu xám lên tất cả.
Mình là ai?
Mình mang đến điều gì trong cuộc sống này?
Mình để lại điều gì cho cuộc sống này?
Mình muốn làm điều gì cho cuộc sống này?
Và mình đã từng là gì trong cuộc đời họ?
Như vệt màu cứ loang dần, mà không thể ngừng lại. Vì mình không tìm đâu được một câu trả lời để chặn lại vệt màu loang. Để tâm hồn thôi không bị xâm chiếm bởi mảng xám mênh mang.




Và để phán kháng cho sự bất lực của mình, mình đóng cửa với tất cả. Chỉ còn giới hạn phạm vi giao tiếp đến mức tối thiểu, chỉ trong bán kính 10 m, với những con người tối thiểu mỗi ngày đều gặp.
Mình trở nên bất cần, trờ nên giận dữ, trở nên cau có, cáu bẳn, và im lặng, ngột ngạt.
Quá ngột ngạt.
Ngột ngạt y như cái không khí lúc này, ở ngôi nhà này, nới chỉ có 2 đứa câm nín đi ra đi vào.


Mình buông xuôi tất cả, công việc, học tập, tình cảm. Buông bỏ tất cả. Nó nhảy múa như ngọn lửa đỏ rực đang liếm đi tất cả. Mình đếm từng ngày đến ngày thi trong lúc không chuẩn bị gì cả, một cách bình thản, như đang nhìn chiếc máy bay của mình dần đâm vào vách núi. Không la hét, không phản kháng. Vì mình đã chọn chết bằng cách ấy. Chọn nhìn mọi việc vỡ vụn dưới chính bán tay mình. Bóp nát tất cả.


Cái ngày mà mình nghĩ sẽ nhìn Anh lần cuối bằng thứ tình cảm đó, không ngờ lại là ngày Anh gặp nạn. Dù may mắn là không có chấn thương lớn nào để lại, vẫn thấy thật bất an. Nếu một ngày mà người mình yêu thương không còn nữa, thì mình sẽ thế nào? Khi mà mình vẫn chưa làm được gì cho họ? Khi mình chỉ vùng vẫy trong những vệt màu loang đang dần che lấp hết sự hiện diện của mình, gào thét, nhưng chẳng ai nghe thấy tiếng gào thét.


"Chúng ta là ai trong cuộc đời này, hay chỉ là những ngôi sao đang lạc lối?.."


Lost stars

21 thg 3, 2015

No direction

Lâu rồi mới quay lại nơi này.
Thấm thoắt đã 8 tháng. Ngày xưa mình đã quyết tâm ngày cuối sẽ lên đây chụp lại, từng góc tường, từng hàng ghế, ở cái nơi hai đứa từng nhắng nhít bên nhau. Nhưng rồi cuối cùng cứ để nó trôi dần vào quên lãng, như rất nhiều các dự định khác của mình.


Từ nhỏ đến lớn đều được hỏi rằng mình thích làm gì. Câu trả lời thay đổi theo thời gian, quanh đi quảnh lại cũng chỉ giáo viên, nhà ngoại giao, nhà Nhật Bản học... Cho đến tận bây giờ, khi mình đã 23 tuổi, và là một đứa kiểm toán viên quèn nửa vời, mình vẫn chưa thể trả lời được một cách thành thật câu hỏi ấy. Nhưng dù có là gì, câu trả lời chắc chắn không phải kiểm toán viên.


Cái ngày mà mình nói mình yêu quý nơi này, và ngày mà mình thấy ớn công việc này tới cùng cực, không quá cách xa nhau. Điều đó cũng chẳng hề mâu thuẫn, vì mình yêu nơi này, thật sự, yêu con người ở nơi này, yêu cái cách mọi người đối xử với nhau, yêu cái sự flexible tuyệt vời của một công việc không mang tính chất sale. Nhưng mình không yêu công việc. Mình chán công việc này, chán đến tận cổ. Chỉ có điều, mình không dám rời bỏ. Vì bỏ nơi này rồi, mình sẽ đi đâu?


23 tuổi. Làm việc tại một công ty danh tiếng trên thế giới. Có gia đình không hẳn là hoàn toàn hạnh phúc nhưng đủ đầm ấm. Có bạn bè tốt dù suốt ngày chửi bới nhau. Có cơ thể không chuẩn nhưng đủ khỏe mạnh. Sống ở một nơi được xếp vào dạng các nước phát triển trung bình và còn lạc hậu nhưng yên ổn. Mình chẳng còn gì để phàn nàn, chẳng còn gì để trách móc. Chỉ là, đến một lúc trong sự quá đủ đầy, ta mới nhận ra mình trống rỗng. Vì cứ sống trong cái nhịp điệu đều đều đó, không còn giữ được cho mình một ước mơ nào. Không, không phải do hoàn cảnh. Mà là do mình đã hoàn toàn thui chột hết tất cả các ước mơ.
Mình bắt đầu rụt vòi, bắt đầu ớn cùng mình với các kế hoạch, bắt đầu không còn muốn thức dậy đi làm vào buổi sáng và ôn bài vào cuối tuần. Mình chỉ muốn nằm đó, quấn chăn, nhâm nhi vài quyển sách và để cho tuổi trẻ trôi ào qua các kẽ tay. Mình còn trẻ lắm ư? Còn có thể thong thả được thế ư? Không hề. Vậy mà chẳng muốn động đậy một xíu nào. Lửa đã lụi tàn. Chỉ còn là một kẻ rụt mình, bỏ cuộc.


Tuổi trẻ ai cũng từng rất ngông cuồng. Có thời mình đã tin rằng mình sẽ làm được hết, sẽ vượt qua được mọi thử thách, sẽ chấp nhận cái áp lực của cả việc học và làm không hề hấn gì. Sẽ đi qua hết, sẽ vượt lên hết. Mình đã từng không muốn làm một đứa yên phận, không muốn một công việc nhàn hạ chỉ lên đọc báo rồi về. Mình cười thầm những người chỉ muồn sống cuộc sống bình thường. Mình đã từng láo lếu mà tuyên bố ta sẽ chấp hết. Để đến bây giờ, khi chặng đường mới chỉ khởi đầu tí xíu, đã muốn vứt bỏ hết mà chạy về với mẹ.
Giờ thì mình mới thật sự đáng bị cười khẩy.


Mình đã không còn lửa, không còn cái đam mê của ngày nào, không còn sự ngông ngênh dám vượt qua thử thách. Sau tất cả những gì hào nhoáng đã qua, chỉ còn lại phù du.


Trông rỗng và vô định.
Mình đột nhiên thấy nhớ Min, nhớ cái thời cả hai từng rất điên cuồng, nhưng thực sự cháy.

18 thg 2, 2015

Bitterness

Dù đã tự nhủ dỗ dành bản thân rồi, e vẫn không ngăn được cái cảm giác chua xót này.


Mỗi khi giao thừa vừa bước qua, e lại thấy mình như vừa mất đi điều gì đó. Cái cảm giác bâng khuâng hoang mang đó, năm nay lại đậm sâu hơn, vì giờ phút này e đã biết, ngoài mất đi một phần tuổi trẻ của mình, e còn mất anh và mất Min.




E mất Min là điều đã quá rõ ràng. Nhưng mỗi độ tết đến, trong những ngày cuối năm tất bật, e lại thấy mình kín đáo thở dài, và nhớ Min da diết. Có phải vì tình yêu của tụi e bắt đầu vào mùa xuân và kết thúc vào mùa đông, nên cứ mỗi khi xuân về, e lại thấy nhớ M nhiều đến vậy. Và bởi vì cũng chỉ đến khi xuân về, e mới nhận được cuộc gọi từ cậu ấy, để chúc mừng một năm mới đã sang, nhưng cũng như nhắc nhở nhau không quên đi một người đã từng là đặc biệt. Em sẽ lại cười nói hớn hở với Min, sẽ để cho cậu ấy nghe thấy những điều tươi vui nhất, để khi cúp máy rồi mới thấy tim mình đã lỗi đi một nhịp. Dù có bao nhiêu năm nữa, e vẫn nghĩ Min sẽ luôn ở một vị trí đặc biệt trong lòng mình, một người mà e đã rất giận, đã rất buồn, đã trách móc rất nhiều, nhưng cũng đã rất thương. Em biết mình không còn yêu M nữa, cũng không còn đủ can đảm để cho nhau một cơ hội nào nữa, nhưng một khi đã thương thì cứ còn thương mãi. E không phủ nhận mình thương Min, thương nhiều, nhiều ghê lắm...


Còn đối với anh. E gửi đi một tin nhắn, biết là theo phép xã giao thông thường anh có thể nhắn lại, có thể không. Rồi e xóa đi số của anh. E biết đó là sự trốn chạy hèn mọn. Nhưng e còn có thể làm gì đây? Anh như cơn gió chợt đến rồi chợt đi, để lại phía sau ô cửa sổ mở toang, trống trải. Có thể những chuỗi ngày qua chỉ là ngộ nhận của riêng e, nhưng e vẫn muốn hỏi, muốn lặp đi lặp lại câu hỏi ấy. Em đã từng là gì đối với anh? Em từng là gì để anh phải nhắn tin, phải hỏi han, phải quan tâm như vậy, phải ngoái nhìn em, phải chờ đợi e, để rồi trong phút chốc lại trở nên xa cách, cứ như những điều đó chưa từng có? Để sau đó, e như người bị đẩy ra khỏi giấc mộng mà cứ không tin đó là giấc mộng. E có phải cũng chỉ như người anh đã gặp trước đây, là người "cũng định làm thân nhưng sau vài lần nhắn tin thì thấy mình không nên như vậy"? Em không có quyền trách móc anh , không có quyền dùng quá khứ của anh để làm cái phép biện hộ tệ hại đó cho mình. Anh đâu làm gì sai, anh đâu từng hứa hẹn điều gì với e chứ. Chỉ có e tự cho mình cái suy nghĩ viễn vông đó, để khi vỡ mộng lại quay ra trách cứ anh? Em không có quyền như vậy, em không được làm như vậy.
Em chỉ có thể nén tiếng thở dài, khóc cho vơi hết nỗi xót xa trong lòng, và quên anh.


E chỉ còn có thể chon cách quên anh.





E đã từng dành tình cảm sâu đậm cho 3 người. Một người không đủ dũng cảm với tình cảm của mình. Một người chưa đủ trưởng thành với tình cảm của mình. Còn một người, không biết chắc tình cảm của mình.