15 thg 9, 2012

TSCL 2

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
***
Mỗi một gia đình đều luôn có những vấn đề riêng mà chỉ người trong cuộc mới thấm thía hết được. Nhớ lại thì ngày xưa tôi với Vivian thỉnh thoảng cũng có mấy xích mích về việc cự cãi xem gia đình đứa nào khổ hơn, và sự rạn nứt trong mối quan hệ của chúng tôi cũng bắt nguồn 1 phần từ đó. Hôm nay khi nghe cậu hỏi "con thấy má con có khổ không", tôi cũng buột miệng là có. Và cậu lên tiếng liền "mẹ con cũng có sướng nhiều đấy chứ". Tôi im lặng. Có thể điều đó đúng. Đặc biệt là khi t đảo mắt nhìn thấy mợ cũng đang im lặng, bất giác nhận ra, đúng là mẹ có nhiều điều sướng hơn, ở một vài khía cạnh nào đó, so với mợ và nhiều phụ nữ khác. Và đương nhiên cũng sẽ có cái khổ hơn, vì thuyết tương đối chắc chắn là một chân lý luôn đúng.
Mỗi khi đến đây, t lại thấy cậu và mợ tiều tụy hẳn đi. Những khó khăn éo le cứ luôn ập đến với họ, chả bao giờ dứt được. Hết chuyện này lại tới chuyện khác. Nhiều lúc thật sự muốn chất vấn ông trời rằng sao cứ phải dồn người ta đến đường cùng như vậy. Vì đó là số phận sao? số phận đã định sẵn là phải chịu khổ triền miên không dứt như vậy sao? Tôi vốn là đứa tin tưởng mãnh liệt vào tử vi của Á châu. Nhưng cứ mỗi lần kết luận rằng "âu cũng là cái số", thấy thật cay đắng xót xa. Nếu được sinh ra để sống đúng một lộ trình đã được "ông trời" định sẵn cho như vậy, thì thật là vô nghĩa.
Tôi vẫn còn nhớ ngày mình gặp mợ lần đầu , mợ mập mạp trắng trẻo hơn, mặt nhiều nét vui hơn sự lo lắng, bi thương như bây giờ. Tôi dần ngại nhìn vào, đôi mắt thâm quầng và đau buồn ấy. Thở dài. Nhận ra những người thân xung quanh mình sao đều khổ đến vậy, cả cô, cả c v ở nhà, cả c t, cô l... Họ đều khổ, theo những gì rõ ràng nhất t có thể thấy. Đầu tắt mặt tối, phải làm lụng hàng ngày không thể nghỉ dù viêm khớp, đau lưng, phải chắt chiu từng đồng và mong chờ ngày chủ nhật được tăng ca, những xung đột không dứt trong gia đình, và những đồng tiền vất vả kiếm được bị người đời lừa lọc. Nhưng đó chỉ là bề nổi của vấn đề. Tảng băng mà ta thấy chỉ 3 phần nổi trên mặt nước còn 7 phần chìm khuất dưới biển sâu. Những người tôi đang thấy có cuộc sống hạnh phúc hơn, sung sướng hơn, vương giả hơn, có thật sự là như vậy. Tôi thấy c t có một gia đình khá giả, nhưng tôi có thấy cậu luôn phải căng thẳng mỗi ngày với giấy tờ, kế hoạch, đến mức buộc miệng khuyên cháu gái đừng làm công việc như cậu mệt mỏi lắm. Tôi thấy nhà c h đề huề vui vẻ nhưng có thấy sự trầm cảm của người mợ hiền lành hay cười. Cũng như mọi người thấy gia đình tôi thành đạt và sung túc, nhưng mấy ai hiểu những vấn đề khác bên trong. Là như vậy đấy, nên ngày xưa tôi với Vivian cãi nhau hoài không dứt được, bởi đứa nào cũng đúng, và đứa nào cũng sai. Vì chúng tôi chỉ vin vào phần nổi chúng tôi thấy chứ không phải phải là cả tảng băng. Mà muốn hiểu được cả tảng băng ấy, bằng một trái tim luôn đóng, là điều không thể. Cứ như vậy, sự ghen tỵ, tự ty, bảo thủ, cứ luồn lách mãi vào, nhẹ nhàng mà ngấm ngầm, phá hủy tất cả.
Nên từ nay, tôi phải bỏ cái kiểu suy luận đại loại như, thằng A học av ở access, chắc nhà nó giàu lắm mà không biết rằng cha mẹ cậu ấy không thể ở bên cậu ấy mỗi ngày, Hay như con B, bố mẹ nó đều là trí thức nên chắc gia đình đấm ấm lắm, mà không biết rằng cô ấy thèm được như gia đình một người bạn, dù là lao động nghèo nhưng luôn đầy tiếng cười, không lạnh lẽo như nhà cô ấy. Bỏ đi cái kiểu suy nghĩ như vậy, chắc sẽ thấy, lòng nhẹ gánh hơn. 
Nhưng mà cứ mỗi khi nghe người khác nhận xét về gia đình mình, nhiều khi tôi chỉ biết cười buồn. Ừ thì họ ở một góc nhìn khác, nên nghĩ là như vậy, dù sự thật  thì chỉ người trong cuộc mới hiểu. Thôi thì, đành tự an ủi mình, sao có thể bắt người ta phải hiểu, trong khi mình cũng đâu hiểu người ta. Vậy đi, đời này, oan trái lắm.
***
Dẫu có tâm niệm như vậy, mỗi khi có ai đó nhận xét này nọ dù không hề ác ý, nhưng không đúng bản chất của những người tôi yêu hay những sự việc mà tôi biết, tôi lại ngay lập tức xù lông mà làm mặt giận dữ với họ. Bản chất của sư tử vốn rất hung hăng khi bảo vệ một điều gì đó. Nên tối nay tôi đã nổi cáu và hơi to tiếng khi cậu chỉ mới nói đùa thôi. Nghĩ lại thấy thiệt xấu hổ, và tội lỗi, sao lại nóng với cậu vậy chứ, để mọi người mất vui. Dù lòng có dặn chẳng xá gì đâu, tâm cũng không thể tịnh.
***
N ù đang ngủ ngáy pho pho, mình cũng đi ngủ thôi, mai còn câu tôm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét