31 thg 7, 2013

.............................

Là lỗi của mình. Chỉ là do lỗi của mình. hoàn toàn là do mình. Do mình không bao giờ chịu thừa nhận, không bao giờ chịu nhận ra, không lúc nào thấy thỏa mãn. Là do mình luôn đành hanh, luôn ngang bướng, luôn chảnh chẹ, là do mình, chỉ là do mình. Chỉ là do mình.
Mình xin lỗi, xin lỗi. Dù cả ngàn câu xin lỗi nữa cũng không mang được cậu quay về.

..............................

Tôi biết, dù tôi có hối hận đến thế nào đi nữa, cậu ấy sẽ không còn nhìn tôi nữa, không còn muốn thấy mặt tôi nữa. Tôi đã làm gì thế này, đã làm gì thế này?
Tôi hận, hận chính mình.

Hurt

Tôi send một tin nhắn mà biết là sẽ không bao giờ còn nhận được hồi âm, đi rửa mặt và ngồi vào bàn dịch, tiếp tục cuộc sống của mình. Cuộc sống của tôi. Đầy tội lỗi.
Thà là tôi bị đá, còn ít đau đớn hơn thế này.
Khi tự tay tôi làm tổn thương đến người tôi yêu.
Là lỗi của tôi.
Chỉ là do lỗi của tôi.

30 thg 7, 2013

..........................

Nếu lúc đó mình đừng ương ngạnh như vậy, có lẽ mọi chuyện đã khác rồi.
Rồi mùa mới sẽ tới.

................

Sư tử không phải là người thiếu quảng đại như thế phải không?

29 thg 7, 2013

It's not a lie

Mỗi sáng thức dậy, đều phải tự nhủ với bản thân rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi là  một điều vô cùng tồi tệ.

Tôi trải qua những ngày này không đầy nước mắt như tôi đã nghĩ, nhưng khóc được có lẽ đã thoải mái hơn. Con người ta ai cũng có giai đoạn như thế, khi mất đi một ai đó quan trọng. Dù biết thời gian diệu kỳ lắm, ừ thì diệu kỳ lắm, nhưng vẫn phải trải qua những phút giây nặng nề thế này, mới tới được ngày có thể bình thản nhìn lại.
Nặng thật, như có cả ngàn khối đá đang đè nặng trong lòng. Tôi thấy mình thật vô dụng. Chỉ quanh quẩn đâu đó trong phòng, thở dài và không thôi nghĩ về cậu ấy, nghĩ về những ngày đã xa rồi mà không thể làm gì được.
Không thể làm gì được. Không thể đọc một trang sách mà không thôi nghĩ đến kí ức một vài lần. Không còn muốn nói chuyện, không còn muốn mỉm cười, không còn muốn nghêu ngát hát giữa biển đêm lộng gió với mọi người, không còn thấy cả bình yên  khi được tỉnh dậy trong vòng tay của mấy đứa bạn thân. Tôi đến đây để được vui đùa với bạn bè, để quên đi mà cuối cùng lại mang cả một khối lặng vào đám đông, mang cả cậu ấy và nước mắt đến giữa bầu trời này. Ngay cả khi đứng rửa bát trong đầu cũng chỉ quanh quẩn cái cmt vừa post của cậu ấy, và chỉ muốn vứt bỏ hết, muốn xả nước thật mạnh để cuốn trôi đi tất cả. Rồi ngồi khuỵu xuống và ngồi mãi nơi đây.
Ngồi mãi nơi bậc thềm này. Ngồi mãi nơi chân cầu này. Ngồi mãi nơi góc quán này. Ngồi mãi bên dòng sông này. Ngồi mãi đây, rồi có khi nào tôi sẽ lại được thấy chúng tôi của ngày xưa, đang cùng bước bên nhau?
Tôi ngồi nhìn G đàn mà đầu gần như trống rỗng, chỉ còn thấy được chiếc cầu xanh lấp lánh nơi min đưa tôi đến vào lần hẹn đầu tiên. Ngay cả nếu G heo có xoa đầu tôi lúc đó, theo một cách an ủi bình yên nhất mà tôi luôn cần khi bất ổn, cũng không ngăn được cảm giác đầy hoang vắng này,
Hoang vắng quá
Vì tôi mất min thật rồi.
Và đó không phải là một lời nói dối.

24 thg 7, 2013

đừng buồn

không buồn. không buồn. không buồn. không buồn. không buồn. không buồn. không buồn nữa

Connit

Đến cuối cùng thì mình vẫn thấy là mình nhớ cậu.
Nhưng mà vẫn nghỉ chơi.
Nghỉ chơi, blều. Thích chơi trò con nít vậy đó.

20 thg 7, 2013

Tạm biệt

Không phải là lỗi của ai cả.
Cũng không nên đổ lỗi cho ai nữa.
Là mình sai, là mình không tốt, là mình háo thắng, là mình bướng bỉnh, là mình vô vị, là mình đã không tận tâm trước, là mình nghĩ xấu cho người ta, là mình, là mình, chỉ là do mình.
Chỉ là do mình, đã tự tay đánh rơi hạnh phúc của mình rồi. 
Tạm biệt.

18 thg 7, 2013

Có còn không?

Còn gì đâu để nhói
Còn gì đâu để đau
Còn gì đâu để lệ phải rơi
Còn gì nữa đâu...

15 thg 7, 2013

duyên ai

Tôi lại đang tự huyễn hoặc mình, nhưng vẫn có chút nhói lòng. Đến khi nào sẽ kết thúc đây. Đến lúc mình có thể bình tĩnh lại rồi, thì lại có chuyện xảy ra. Duyên nợ đôi ta xem như chưa thể dứt.

6 thg 7, 2013

Rồi chuyện gì đến sẽ đến

Đôi khi ta đã biết điều gì là phải, nhưng lại không thể làm theo. Điều đó vốn đâu hiếm thấy trong cuộc sống này.
Lại trở về những ngày một mình trong phòng. Cũng đã quen rồi. Vả lại vài ngày nữa, P sẽ vào ở hẳn với mình. Nhưng cảm giác ở nhà một mình những ngày này thật tệ. Có ai đó bên cạnh, sẽ khiến ta sống tốt hơn.
Mình tập thói quen cắm hoa, cũng chỉ để có cảm giác, ít nhất mỗi ngày đều có việc để làm, đều có thứ gì đó cần mình quan tâm, thay nước, cắt cành cho. Và ít nhất để có gì đó, có màu sắc nào đó, nổi lên trên nền trời loang đầy những vệt xám âm u.
Càng ngày lại càng thấy P nói đúng. Coi những bộ truyện này, những thước phim này, không là bi lụy hay mộng tưởng. Nó là đời thực, lại có thể giúp hiểu thêm về nhân tình thế thái. Mình thích Nhược Hy lý trí trong phim. Dù có nặng tình, cô ấy biết đâu là điểm dừng lại. Mình từng nói với mẹ rằng mình là người lý trí. Nhưng tiếc là sư tử vốn là kẻ có thể tự tin, đầy mạnh mẽ trong sự nghiệp bao nhiêu, thì lại yếu đuối và hoang mang trong tình cảm bấy nhiêu.
Tự chuốc lấy phiền não cho mình, sẽ làm liên lụy thêm nhiều người khác. Mỉm cười mỗi ngày đối với những người xứng đáng được mỉm cười. Và ngừng khóc cho người không xứng đáng.
Balo của Chul sáng nay có ghi rằng:
"Love ends when you stop caring"
thế nên, just try to stop caring now.
nhưng "Friendship ends when you stop sharing"
nên đừng bao giờ ngừng sẻ chia.
Dù biết là em sẽ vẫn chưa làm được, nhưng mỗi ngày hãy tự nhủ với mình điều đúng đắn mà em biết mình phải làm em nhé.
Lau nước mắt và mạnh mẽ đứng lên.

5 thg 7, 2013

to the end

Mình biết, mình biết câu trả lời của mình rồi. Chỉ là vẫn chưa đủ can đảm để nhìn vào nó thôi.
Rồi một ngày nó sẽ đến.

4 thg 7, 2013

poem

lang thang đọc cmt lại gặp những bài thơ đối đáp này
***
“nhớ lắm mà em vẫn lạnh lùng
chẳng thương chẳng nhớ chẳng chờ mong
trời ơi khi đóng vai hờ hững
là nát lòng em anh biết không”

Cứ thế rồi xuân, hạ, thu, đông
Anh quay lưng hướng theo lối khác
Để trong em là khoảng trời xám vỡ
Nhớ quắt quay mỗi bước em về

Em đang đứng nơi anh đã từng đứng
Chờ một ngày, một người, một điều
Mang anh lại
“Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi”
Em khóc
Anh khóc
Dẫu biết ngược đường, ngược nắng
Em khóc
Em chờ
Chờ một ngày
Em hết khóc
Chờ một ngày,
Em hết nhớ anh
Ta hết nhớ nhau.
Em chờ.
***
Em chẳng còn ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Phố lúc tan tầm vắng em chiều gió thổi
Em đi xa bỏ lại bao nông nổi
Bước chân em khuất bóng cuối chân trời

Anh ngước mắt theo mà chẳng nói thành lời
Cứ lặng im đứng nhìn như tượng đá
Trái tim đập chẳng còn hồi vội vã
Em để lại nỗi buồn, em lấy khát khao xanh

Có bao điều sao chẳng nói cùng anh
Cứ lặng im trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ héo khô khi màu xanh không còn nữa
Và sẽ ngừng quay khi trong anh không em

Anh trở về im lặng của đêm
Cả thành phố ngủ chỉ riêng mình anh thức
Vội ngược về tìm trong ký ức
Nông nỗi một thời, nông nỗi để mất em.

3 thg 7, 2013

mình nhớ cậu

Mình nhớ cậu, nhớ cậu, nhớ cậu đến phát điên lên được. Nhớ đến mức lại làm những điều ngớ ngẩn như bật hết tất cả từ fb, skype, gmail chỉ để tìm ra bất kỳ dấu vết nào của cậu, dù biết rằng sẽ là không thể. Chỉ có một cách đơn giản nhất là gọi điện, thì mình lại không làm được.
Tại sao vậy min heo? Là cậu không chịu hiểu, không thể hiểu, hay là cậu đã biết nhưng không thể hiện ra. Là cậu vô tâm hay là mình cả nghĩ? Là tình cảm từ phía mình nhiều hơn hay vì tính cậu vốn là như vậy?....
Là vì lý do gì mà những điều đó cứ xuất hiện mải miết trong đầu mình thế này kia chứ?

Mình nhớ cậu. Theo mỗi tiếng thở dài. theo mỗi giọt nước mắt rơi.

endless

Ừ tụi bây hội đồng tao đi, bầm dập vào, thê thảm vào, tạt bao nhiêu gáo nước vào mặt tao cũng được, ít nhất để tao thôi không ngồi khóc ngu ngốc thế này...

foolish

Mình đã kỳ vọng điều gì quá nhiều để giờ đây thấy mình ngồi nơi bậc thềm này khóc như vậy chứ?