25 thg 8, 2009

'Tôi thích anh, đơn giản vì anh là Rui'

Ui nghe tin anh Kim hyun Joong nhận giả diễn viên xuất sắc mình hơi choáng. Dù mình có thích anh ấy thật và những tập sau của BOF anh í đóng k tệ nhưng nếu ai đã từng yêu một Rui trong nguyên tác hẳn chưa thể hài lòng .
                                                         ***
Sáng nay nói chuyện với pé An, thấy pé có cái khóa hình anh Joong dễ thương. Buộc miệng hỏi "mày thích anh í à? ". Nó bảo" Chính xác là tao thik Ji hoo hơn là thik kim huyn Joong
-Ư, nếu đã đọc Hana yori dango thì mày phải thích Rui hơn chứ?
- k tao thích Ji Hoo hơn, do Rui cứ lạnh lùng thế nào í."
Mỗi người một sở thích riêng, còn mình mình thích Rui. Nhiều, nhiều lắm. Có lẽ phần lớn là vì cái tính lơ đãng lạnh lùng đó của Rui. Rui là một trong số rất ít những nhân vật nam trong truyện shoujo mà mình có thể xếp ngang hàng với các nhân vật nam của Adachi. Đến bây giờ mình vẫn k thể xác định được mình thik Rui hơn hay Keisuke hơn. Cả hai đều thật tuyệt.
                                                        ***
Sau vụ thất bại to oành của mấy bài review thì phải chấp nhận rằng mình k thể viết cảm nhận tốt được. Vì thế đành lấy lại một bài trên Vnsharing vậy .
                             
                                                         ***


Tôi nợ anh. Có lẽ là một lời xin lỗi. Tại sao tôi mất nhiều thời gian đến thế để nhận ra anh.


Tôi đã bỏ quên anh trong suốt 2/3 câu chuyện, khi anh là chàng hoàng tử bạch mã trong giấc mơ không bao giờ thành hiện thực của Tsukushi. Suốt chừng đó thời gian, tôi chỉ nhìn anh là một phút rung động ngắn ngủi của cô ấy, rồi sau đó là quá khứ. Tôi đẩy anh lùi dần vào sau sân khấu, khi anh đuổi theo Shizuka rồi trở về, chỉ để Tsu-couple hiểu nhau hơn. Tôi đã nghĩ anh, đơn giản là một điều đã qua không bao giờ trở lại.


Nếu chỉ dùng một từ, để nói về tâm trạng của tôi khi nhìn anh đứng trên cây cầu Mahattan, trong cái ngày Tsukushi cảm thấy mình là người cô đơn nhất trên đời, có lẽ đó là “sốc”. Tôi không thể hiểu, tại sao anh có mặt ở đó. Anh yêu Shizuka kia mà. Tại sao anh lại xuất hiện ở đây, vào thời điểm này, trong tình huống mà tất cả các câu chuyện đều dẫn tới một kẻ thứ ba trong tình yêu? Nhưng anh đứng đó, một màu trắng giản đơn tinh khiết, mỉm cười dịu dàng, tặng cô ấy một bông hoa, một nụ hôn, và nói ra điều cô ấy luôn trông đợi ở một người khác: “Chúng ta cùng trở về nhé”. Trái tim tôi bỗng nhói đau. Anh đã yêu Tsukushi, khi trái tim từng dành cho anh đã hướng về người khác.


“Đối với mình, Tsukushi như một con thú cưng chăng”. Tôi đã cảm thấy thật thanh thản, khi anh và cô ấy trở thành những người bạn thân. Nhưng, “Rui có biết, tôi đã từng rất thích Rui?” Đâu đó trong lòng, có lúc nào tôi từng hình dung khuôn mặt anh sau câu nói ấy của Tsukushi, sau cái khoát tay như lời kết của những gì đã qua ấy? Anh đã bước từ một thế giới xa xôi vào cuộc đời Tsukushi như thế. Và kể từ cái ngày mùa đông trên cây cầu Mahattan kia, anh cũng đã bước ra trước mặt tôi, dịu dàng và buồn bã.


Mái tóc màu trà, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, thường xuất hiện trong bộ đồ trắng, dáng vẻ và tâm hồn thuần khiết, cái nhìn lơ đãng hờ hững, Rui như một giấc chiêm bao. Anh không phải mẫu người biết lo toan hay quan tâm tới người khác. Anh chấp nhận những gì xảy đến với mình như một chuyện đương nhiên. Anh không khát vọng, không đấu tranh, anh sống vì sự tồn tại của bản thân mình. Bất kể người khác nghĩ gì, anh chỉ làm điều mình muốn. Tôi nhìn thấy một phần bản thân mình trong đó, cái phần luôn giữ cho mình một thế giới không cần ai bước vào.


Đối xử khác đi, có lẽ chỉ với người anh yêu. Người yêu anh sẽ rất khổ, nhưng người anh yêu chắc chắn là người hạnh phúc nhất trên đời. Anh đã đuổi theo Shizuka từ Nhật Bản tới Paris, rồi đuổi theo Tsukushi tới New York. Đêm lạnh, anh đứng chờ Tsukushi bên đường. Những ngày mùa xuân, anh đem cho Tsukushi một bờ vai để khóc. Vào thời khắc khó khăn, anh làm điểm tựa để Tsukushi đứng dậy. Rui ơi, anh cho cô ấy nhiều như thế, sao không bao giờ mong được nhận về? Tôi mong, mong rất nhiều, biết bao nhiêu lần, giá anh đừng yêu cô ấy. Bước ra từ thế giới của riêng anh, thay đổi bản thân, chăm sóc cho một người khác, đó là sự hy sinh của anh, dù biết chẳng bao giờ được báo đáp. Anh đừng dịu dàng như thế nữa, nếu sau mỗi sự dịu dàng ấy là một nỗi đau.


Rui à, anh yêu ai? Đóa hoa hướng dương cao sang rực rỡ, hay nhánh cỏ dại không bao giờ gục ngã trước khó khăn? Anh đã yêu cả hai cô gái ấy, dù người trước, người sau, nhưng tình yêu nào cũng ghi lại dấu ấn trong cuộc đời. Shizuka với anh, có lẽ cũng giống anh với Tsukushi, là ánh nắng. Ánh nắng đẹp rực rỡ khiến người ta khao khát chạm vào và chiếm hữu, nhưng khi đắm mình trong ấy mới nhận ra nó không thuộc về mình, ánh nắng chỉ thuộc về bầu trời. Rui từ bỏ thế giới anh đang sống để tìm tới Shizuka. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tâm trạng của anh khi từ Paris trở về. Tỉnh mộng, cách xa để suy nghĩ nghiêm túc hơn, hay tình yêu với Shizuka chưa đủ để anh từ bỏ mọi thứ. Tôi chỉ biết anh cô đơn, cảm thấy mình bất lực, và sự thất bại của anh khi thử rời xa thế giới của riêng mình. Rui trở lại, khép cánh cửa trái tìm mình dường như chặt hơn ngày trước.


Cánh cửa không biết từ lúc nào, chỉ hé mở với Tsukushi. Giống như cánh cửa trái tim của Tsukushi đã mở cho Tsukasa bước vào. Sao anh lại yêu Tsukushi? Vì sự nhiệt tình không bao giờ tắt của cô, vì sức sống mãnh liệt của cây cỏ dại, hay đơn giản, vì cô đã không bỏ cuộc giống như anh? Thật kỳ lạ, khi Tsukushi muốn bước vào cuộc sống của anh, anh đã bỏ nó lại để tìm tới Shizuka, để lại khoảng trống mênh mông ở nơi anh đã ra đi. Để tới lúc trở về, khoảng trống ấy đã mãi mãi được lấp đầy. Còn lại anh với thế giới của mình, chỉ có thể chạm nhẹ nhàng vào quá khứ, trao đi một tình yêu không bao giờ được đáp trả.


“Tay tôi lạnh, nhưng tay Rui còn lạnh hơn. Tôi chợt nghĩ Rui đã đợi tôi dù không biết đến bao giờ”. Khi ấy tôi đã ước, rằng sẽ có hai Tsukushi, một người cho Tsukasa, và một người cho Rui. Tại sao anh cứ luôn là người đến muộn dù đã xuất phát trước? Bởi trước mặt anh, lúc nào cũng chỉ có cánh cửa một chiều. Bởi với người như anh, tình yêu không phải là chiếm hữu.


Tôi thích anh, một chàng trai lơ đãng với tâm hồn cứ mải mê nơi cõi khác. Nhưng cũng thích anh, một chàng trai dịu dàng đã cho đi tình yêu mà không cần nhận lại. Tôi thích anh từ mùa đông giá lạnh, cho tới lúc trở thành mùa xuân ấm áp. Tôi thích anh, vì người như anh là độc nhất, không thể có trên đời, cũng chẳng tìm được ở đâu khác ngoài Hana yori Dango.


Tôi thích anh, đơn giản vì anh là Rui.
                                                     
                                                         ***
                                                       Bài viết của bạn mr_zell đăng trên Vnsharing

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét