19 thg 6, 2013

time flies

Tôi thấy mình ngồi đây, một cách rất yên bình ở một trong những nơi có nước mà tôi yêu thích nhất ở sài gòn, ngắm nhìn lễ tốt nghiệp chộn rộn và những hàng người đông như kiến ở bờ hồ này, nhốn nháo nhưng sực nức mùi của niềm vui. Tôi thấy mình cứ ngồi như vậy, và thôi không còn nghĩ về việc vì sao cậu ấy đã nghe thấy tôi khóc nhưng không hề chạy tới. Đúng hơn thì, tôi lại thấy muốn khóc hơn khi nghe Tín heo gọi điện hỏi "mày bị sao mà thằng Linh không gọi được". Ừ mà điều này phải đáng cười mới phải, xứng đáng để mỉm cười giữa sự trống rỗng này.
Tôi sẽ còn không bình thường một thời gian nữa. Nhưng sẽ qua mau thôi. Vì tôi chắc chắn sẽ luôn có các phó nháy tuyệt vời của mình bên cạnh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét