17 thg 6, 2013

the vow

Tôi thấy mình tỉnh dậy trong cái không khí lạnh lạnh đầy lạ lẫm so với những ngày gần đây. Cảm thấy 2 tay tê cóng và cái giấc mơ vừa buồn cười vừa quái gỡ khi tôi đang bị chặt tay để chào mừng lễ tốt nghiệp của ueh :)). Tôi đọc sách trong một sự luẩn quẩn nào đó, cho đến khi tập trung lại thì đã thấy mình quấn một cái chăn dày sụ nằm ườn trên ghế sofa như một còn mèo lười mập ú, gặm nhắm một thóang mùa đông đang lạc vào đây. Quen thuộc lắm, nhưng lại vô cùng lạ lẫm. Giống như khi Paige đánh mất kí ức của mình, và những gì đã từng quen thuộc với cố ấy trong 5 năm qua bỗng chốc trở thành một khoảng trống lớn. Để rồi Leo cứ thế mỗi ngày lại tìm một cách nào đó để lấp đầy lại khoảng trống ấy, trong vô vọng.
Tôi để suy nghĩ của mình đi quanh quẩn, về Leo, về Paige, về những phân tử bay loạn xạ mọi nơi trên trái đất này, về cậu ấy, về chúng tôi, về những ngày gần đây, về cái blog G heo lâu rồi tôi mới lại mò vào, về những điều lạ lẫm nhưng quen thuộc, và đã từng quen thuộc nhưng lại trở thành lạ lẫm...
"Có những phân tử va vào nhau, kéo bạn vào một vòng xoáy hỗn độn, và rơi xuống ở nơi bạn không ngờ tới. Bạn không thể kiểm soát được việc những điều đó tác động đến bạn. Bạn chỉ có thể để các phần tử tiếp tục tương tác, và chờ đến lần va chạm tiếp theo."
Một vài việc ngớ ngẩn xảy ra một cách trùng hợp có thể trở thành một mớ hỗn độn đủ sức khiến tôi điên loạn và suy sụp. Nhưng rốt cuộc thì những chuyện đó vẫn luôn xảy ra, vào bất kì lúc nào trong cuộc sống, mà ta chẳng thể biết được. Nó có thể khiến con người ta mệt mỏi, chán nản, và cáu bẳn, nhưng dù muốn hay không, nó chắc chắn vẫn sẽ diễn ra. Tôi không thể kiểm soát được việc những va chạm đó sẽ tác động đến tôi. Và vì vậy, sao không để những việc phải xảy ra cứ tự nhiên xảy ra như nó phải thế, và chấp nhận điều đó hơn là cứ cố gắng kiểm soát những thứ không thể kiểm soát được.
Tôi có một vài chuyện phải làm vào ngày mai, ừm khá quan trọng. Tôi có một cuộc thi vào tháng tới, ừm cũng khá nào trọng. But it's no matter now. Vì dù thế nào, tôi vẫn đang được sống. Và còn nhiều điều hơn đang chờ tôi trong cuộc sống...
Như trong một chiều mưa, được quấn chăn lười biếng nằm xem "the vow" chẳng hạn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét