29 thg 7, 2013

It's not a lie

Mỗi sáng thức dậy, đều phải tự nhủ với bản thân rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi là  một điều vô cùng tồi tệ.

Tôi trải qua những ngày này không đầy nước mắt như tôi đã nghĩ, nhưng khóc được có lẽ đã thoải mái hơn. Con người ta ai cũng có giai đoạn như thế, khi mất đi một ai đó quan trọng. Dù biết thời gian diệu kỳ lắm, ừ thì diệu kỳ lắm, nhưng vẫn phải trải qua những phút giây nặng nề thế này, mới tới được ngày có thể bình thản nhìn lại.
Nặng thật, như có cả ngàn khối đá đang đè nặng trong lòng. Tôi thấy mình thật vô dụng. Chỉ quanh quẩn đâu đó trong phòng, thở dài và không thôi nghĩ về cậu ấy, nghĩ về những ngày đã xa rồi mà không thể làm gì được.
Không thể làm gì được. Không thể đọc một trang sách mà không thôi nghĩ đến kí ức một vài lần. Không còn muốn nói chuyện, không còn muốn mỉm cười, không còn muốn nghêu ngát hát giữa biển đêm lộng gió với mọi người, không còn thấy cả bình yên  khi được tỉnh dậy trong vòng tay của mấy đứa bạn thân. Tôi đến đây để được vui đùa với bạn bè, để quên đi mà cuối cùng lại mang cả một khối lặng vào đám đông, mang cả cậu ấy và nước mắt đến giữa bầu trời này. Ngay cả khi đứng rửa bát trong đầu cũng chỉ quanh quẩn cái cmt vừa post của cậu ấy, và chỉ muốn vứt bỏ hết, muốn xả nước thật mạnh để cuốn trôi đi tất cả. Rồi ngồi khuỵu xuống và ngồi mãi nơi đây.
Ngồi mãi nơi bậc thềm này. Ngồi mãi nơi chân cầu này. Ngồi mãi nơi góc quán này. Ngồi mãi bên dòng sông này. Ngồi mãi đây, rồi có khi nào tôi sẽ lại được thấy chúng tôi của ngày xưa, đang cùng bước bên nhau?
Tôi ngồi nhìn G đàn mà đầu gần như trống rỗng, chỉ còn thấy được chiếc cầu xanh lấp lánh nơi min đưa tôi đến vào lần hẹn đầu tiên. Ngay cả nếu G heo có xoa đầu tôi lúc đó, theo một cách an ủi bình yên nhất mà tôi luôn cần khi bất ổn, cũng không ngăn được cảm giác đầy hoang vắng này,
Hoang vắng quá
Vì tôi mất min thật rồi.
Và đó không phải là một lời nói dối.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét