17 thg 2, 2013

return

Những ngày gần đây tôi đều tự dặn mình đừng khóc, dù tôi vẫn chưa hề rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ tôi đang khóc thầm chăng? Ngày mai nữa thôi tôi sẽ không còn tự tay mở cánh cửa này, không còn nhìn xa xa ra màn đêm đen với ánh đèn nhấp nháy từ một nhà thờ gần đó, không còn nghe cái giọng xứ nẫu dày đặt ở quanh mình, không còn được "hôn mẹ để lấy chí khí", không còn ngồi làm việc cùng bố trong một căn phòng, không còn nhõng nhẽo đòi nghĩa ù vô rửa bát cùng. Đến lúc đi rồi. 3 năm rồi mà vẫn chưa quen được cái cảm giác đau đớn này. Có lẽ bởi vì năm sau dường như chông chênh quá, nên tôi lo sợ không biết được, đến bao giờ mình sẽ lại được trở về. Giờ này tối mai, có phải tôi sẽ nằm ngắm sao trên đường đèo, và khe khẽ thở dài ?...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét