Ngày 360 đóng cửa tôi đã không hề
lưu luyến vì tôi đã nghĩ rằng những thứ cần mang đi, sang một ngôi nhà mới tôi
đã đem đi đủ. Nhưng rồi một ngày rãnh rỗi tự dưng ngồi lục lọi, tôi nhận ra
mình đã để lại ở đó, nơi ngôi nhà cũ của tôi, một phần ký ức của những vụn vỡ
ngô nghê một thời non nớt. Tôi đã không
mang nó sang đây, vì không thể tìm được cách ẩn những bài viết ấy trên
blogspot. Tôi đã nghĩ rằng thôi cứ để nó ở lại trong ngôi nhà cũ này, một nơi
đã được xây dựng để dành riêng cho nó, rồi lâu lâu tôi có thể quay về, phủi đi
chút bụi bặm, ngắm nhìn nó một đỗi như ngắm nhìn lại một cố nhân. Cho đến một
ngày, ngôi nhà đã được thông báo sẽ bị phá hủy mà tôi không hề chú ý, và đến
khi giật mình nhìn lại, thì những vụn vỡ đó cũng tan biến mất rồi.
Đó không phải là một cảm giác đau
buồn, tôi biết. Nhưng vẫn để lại một niềm hoang hoải. Cứ như tôi đã tự tay phủi
đi tất cả và quay lưng đi một cách quá lạnh lùng. Dù có thể có những điều vẫn
còn vấn vương đâu đó, và những thứ quan trọng nhất tôi đã cất lại trong hộp gọn
gàng vẫn có thể lâu lâu táy máy mà mở ra xem lại, nhưng tôi biết bằng một cách
nào đó, nó đã thật sự ngủ yên. Nên tuy có hơi thấy mình phũ phàng quá đỗi, tôi
cũng không còn day dứt nữa. Vì những những điều cần phải thực hiện, cuối cùng
tôi đã làm được rồi. Cuối cùng thì “An cũng có thể nhẹ nhàng mỉm cười chào
Phong như ngày nào, không còn là một sự né tránh, không còn những cái nhói
đau”. Thời gian đã trả lời tất cả. Và bống chốc tôi thấy những đợi chờ bao năm
qua của mình tan biến nhanh chóng, nhón chân đi qua quá nhẹ nhàng. Tôi thấy mãn
nguyện, khi niềm tin của mình đã thành sự thật. Và như những gì tôi đã viết ở bức
thư cuối ấy, rằng “từ nay những giấc mơ dài về cậu sẽ khép lại ở đây thôi, tôi
sẽ tiếp tục đi tiếp với những giấc mơ mới, nhựng về những người đã ở bên tôi suốt
những năm qua, những người mà tôi nghĩ thật sự xứng đáng hơn”. Tôi, thật sự đã
có rất nhiều những giấc mơ đẹp về những người bạn ấy, luôn lấp lánh mà không
hoen màu u ám. Vì tất cả những lẽ đó, giờ đây tôi thấy lòng bình thản khi gửi lời
chào tạm biệt tới ngôi nhà cũ của mình, mà không vấn vương luyến tiếc nữa. Một
cơn gió sẽ đưa chúng về trời. Và khi nhìn lên bầu trời nơi đây, tôi biết có một
phần kí ức của mình đã ngủ yên trên đó.
Internet quả thật là một điều diệu
kỳ. Nó có thể cho tôi một căn phòng ma thuật như của trường Hogwarts, nơi tôi
có thể tạo ra những nơi chốn của riêng mình. Tạm biệt ngôi nhà và chiếc hộp cũ,
tôi lại xây dựng nên một ngôi nhà mới. Việc tạo ra “Đôi khi” là một trong những
việc cần làm vào mùa hè năm tôi 20 tuổi. Ngôi nhà này đơn giản hơn xưa nhiều,
không banner, không chỉnh màu. Trắng và xanh, chỉ cần có thế. Và cái ngày đóng
bảng tên lên trên đó, thông báo tân gia cho một vài gương mặt mốc quen thuộc,
tôi thấy hạnh phúc. Ở đây không xô bồ như xưa, lặng lẽ và âm thầm hơn, như một
nơi riêng tư tôi có thể dễ dàng nghịch ngợm. Và nó đầy những khoảnh khắc “đôi
khi”. Đôi khi buồn, đôi khi vui, đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, đôi khi thèm nghe
tiếng mưa rơi, đôi khi chợt thấy nhớ, đôi khi chợt thấy thương, đôi khi vui
tươi nhí nhảnh, đôi khi lại muốn khóc quá chừng, đôi khi phiền muộn sầu não,
đôi khi hạnh phúc chứa chan…. Như một đôi khi nào đó thoáng qua chiều nay, khi
tôi chợt nghĩ đến một cuộc chia tay dường như sắp xảy ra, thấy tim mình như thắt
lại. Rồi một đôi khi nào đó, khi tôi bồn chồn muốn được nghe tiếng điện thoại
rung. Và đôi khi tôi đột nhiên thấy sợ, sợ con đường đi phía trước sao mù sương
khó thấy quá chừng. Đôi khi thấy hạnh phúc vỡ òa, khi được gặp những gương mặt thân quen quá đỗi. Đôi khi…như bây giờ, đột nhiên tỉnh giấc, đột nhiên muốn gõ một
vài điều….Nhiều những khoảnh khắc “đôi khi” trôi qua mỗi ngày, và tôi muốn ghi
lại, ghi lại hết. Để một mai, đôi khi nhìn lại, tôi sẽ biết được có một thời mọi
thứ đã trôi qua như thế.
“Đôi khi có tiếng mưa
Vội về giữa nắng trưa
Đôi khi nửa đêm
Nghe mưa thở dài, cuộc tình nhạt phai……………………………………..”
Vội về giữa nắng trưa
Đôi khi nửa đêm
Nghe mưa thở dài, cuộc tình nhạt phai……………………………………..”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét