9 thg 2, 2013

năm mới 2013-một hành trình mới của yêu thương

Vậy là đã cuối năm rồi, những rộn ràng chuẩn bị đã bắt đầu chậm lại để lại một khoảng trống cho mọi người trở về với những suy tư, và bình yên chờ thời khắc giao thừa. Mọi nhà bắt đầu quây quần xem Táo quân, những bà mẹ đang bắt đầu sắp xếp cho mâm cỗ cúng giao thừa, mấy đứa con nít chạy lăng quăng, còn những đứa nửa lớn nửa bé như tụi mình lại đang hí hửng nhắn tin rủ rê nhau coi bắn pháo hoa. Nhiều năm rồi mình với N ù cũng hay như vậy, cứ đến khoảng 10h hơn là lại dắt xe đi. Năm nay mình đi với mấy đứa bạn nhiều quá, lại bỏ rơi mất N ù. Nghĩ lại cũng thiệt là tội lỗi. Nói chứ vẫn phải dành thời khắc cuối cùng để đi với anh 2, vì sẽ không còn nhiều thời gian nữa tụi mình được đi với nhau như vậy nữa. 
Tối nay làm xong việc định lên đọc qua bài, mà đầu mình cứ để đâu đâu. Đúng là tết nhất mà bắt học bài thì khó thiệt. Hí hửng chạy xuống giường nằm với mummy, thấy mummy bị sốt rồi thiệt tội. Qua giờ mummy đã làm rất nhiều, để mình được vui chơi. Nằm ôm mẹ và nghe mẹ kể về cái giai đoạn bố sáng tác tập thơ thật hài chết được, cười mãi không thôi. Năm nay mẹ đã quá ngũ tuần, tự nhiên con thấy sợ quá mỗi mùa tết về, thấy sợ bắt gặp thêm nhiều sợi tóc bạc trên đầu mẹ. Mẹ vẫn nói giờ không còn thiết tha gì với tết nữa, thấy tết là thấy tuổi già ngày càng gần thêm, nhưng vẫn mong tết về để có thể gặp được 2 con. Đúng là tết vui là tết đoàn viên nhưng cũng thấy tết sao mà xót xa quá đỗi.
Trời mưa. Cái tin nhắn của Ging heo tưởng chí cho vui thôi chứ, ai ngờ mưa thật. Mình thích cách nghĩ của G heo rằng mưa là để gột rửa, để mọi thứ tươi mới trở lại. Mưa vào thời khắc giao thừa có lẽ sẽ là phù hợp nhất, để đất trời lại trở lại tinh khôi cho một mùa xuân mới. Năm nay G lại chở P đi chơi, đôi lúc mình thấy điều đó đẹp diệu kỳ. Dù chuyện gì đã xảy ra, và mỗi người đã bước đi trên những con đường mới, họ vẫn giành cho nhau những gì đẹp nhất, vẫn trân trọng những gì đã qua, và đối xử với nhau nhẹ nhàng như thuở nào. Có lẽ chỉ là mình nghĩ quá, rằng ngày xưa vốn dĩ cũng chưa có gì nhiều. Nhưng chuyện đó cứ để cho người trong cuộc hiểu, còn bản thân mình thấy "cuộc tình" đó đẹp, vậy là đủ. Giống như sau cơn mưa, tình cảm ấy lại trở về nguyên vẹn khôi nguyên.
Lại bắt đầu vắt óc ngồi suy nghĩ xem tết năm nay sẽ chúc tết thế nào cho phù hợp. Mẹ nhiều khi vẫn bảo mình màu mè quá đỗi, và đặt bạn bè nằm ở vị trí quá cao. Đôi lúc mình cũng thấy như thế thật, và đôi lúc mình cũng hơi thái quá làm bố mẹ chạnh lòng. Nhưng hiện tại, đứng đằng sau gia đình thì những người bạn ấy thật sự rất quan trọng đối với mình. Cả gia đình và bạn bè, đều là những người quan trọng nhất với mình lúc này. Và mình yêu họ. Nếu có một đặc tính tốt nào của sư tử vẫn luôn được nhắc tới, thì đó là một trái tim luôn rộng mở yêu thương, trung thành với người thân và bạn bè, hào phóng trong tình cảm. Mình tự hào vì điều đó, và điểm mạnh duy nhất của mình chắc cũng chỉ có thế. <3
Một năm qua mình đã làm được một vài thứ. Một số thứ do bản thân có nỗ lực đôi chút, một số thứ do sự may mắn quá tình cờ. Khi điều đó đến, mình thật sự đã rất sợ hãi, thấy sợ khi bản thân đạt được những điều không xứng đáng. Bây giờ mình vẫn còn thấy vậy, nhưng khi đã chọn bước đi trên con đường ấy rồi, mình không còn được phép sợ hãi nữa. Dù có thật sự là do may mắn hay không thì chính mình đã là người quyết định con đường mình đi. Nên chỉ còn có thể tiến lên phía trước nữa thôi, không thể chần chừ nữa. Một chuyến hành trình mới sắp sửa chuyển bánh rồi.
Trong những ngày cuối năm này, mình như đang trải qua một giấc mơ của những điều không có thật. Đôi lúc mình đã muốn không tỉnh dậy nữa, vì sợ thực tế vô tình sẽ bóp nát giấc mơ ấy. Mình sợ những thứ gì đến quá nhanh cũng sẽ đi rất vội vàng, và lại vô tình làm mình xước thêm một vết. Nhưng nếu né tránh như vậy, liệu có trốn mãi được không? Chi bằng cứ chấp nhận và dấn thân đi. Cứ cháy hết cho một giấc mơ để đốt nó trở thành sự thật, rồi điều đó sẽ kéo dài bao lâu mình không biết. Chỉ biết là đến khi nhìn lại có thể mình sẽ thấy ít hối tiếc hơn là nếu bỏ qua điều đó. Con người thường hay tiếc những điều mình  không làm nhiều hơn những việc đã làm. Trái tim sư tử đơn giản lắm. Nếu đó là tình yêu, thì hãy cứ yêu đi, nếu đó là nỗi nhớ thì hãy cứ nhớ đi. Không đắn đo, không lưỡng lự. Dù có thể sẽ gặp phải nỗi đau, thì hạnh phúc cũng sẽ đong đầy, Nếu nó đang đến, thì cứ chào đón nó đi, còn hơn để nó đi xa rồi lại mãi hoài nối tiếc. Mình không biết rồi nó sẽ đi về đâu, sẽ cập bến an vui hay mang thêm một niềm đau mới. Nhưng bây giờ, thì cứ sống thật với lòng đi. Và dù kết quả có thế nào đi nữa, ít nhất mình đã sống đúng là mình. 
Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị chuyển bánh thôi.
Chúc mừng năm mới những yêu thương của tôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét