Tối qua tự nhiên cúp điện. Cũng lâu rồi mới có cái cảm giác này. Nên
thấy vui kinh khủng. Cúp điện trước đêm thi mà cứ chạy nhào ra ban công
đứng hú, nhắn tin thông báo tùm lum, lại còn chép miệng tiếc rẻ ủa sao
cúp ít zậy. Biết nói sao nhỉ. Giống như cái cảm giác khi mọi thứ đang
căng lên tự nhiên cắt phăng cái rụp, hay khi đang nóng bừng bừng, mồ hôi
ròng ròng bỗng có làn gió mát lộng. Cúp điện ngay lúc đang nhìn chằm
chằm màn hình máy tính mà chả hiểu sao phải nhìn và chả muốn nhìn nên
giống như sự giải thoát. Hoặc là chạy trốn. Và tiếng ồ lên từ những nhà
hàng xóm vọng lại, cái ánh sáng lờ nhờ của bầu trời bên ngoài, hơi khí
lành lạnh…. Chỉ còn thiếu một vài thứ nữa, sẽ thấy y như những ngày xưa
đang về.
***
Hồi
nhỏ cứ mỗi khi cúp điện, là hai anh em sẽ lại chơi trò làm bóng, như
bao người khác vẫn hay chơi. Mỗi lần như vậy Nghĩa ù sẽ đặt tay trước
ánh lửa vàng, làm hình con này con kia, diễn tả thế này thế kia, chó nè,
rắn nè, thỏ nè, đang bò nè, đang sủa nè... Và tôi sẽ cười hình
hịch,”bày em làm, bày em i”. Cúp điện thì cả xóm sẽ đổ ra đường, mấy đứa
nhỏ sẽ tranh thủ chơi năm mười, chia phe bắn nhau…. Dù mấy trò này ngày
nào cũng chơi nhưng mất điện thì thú vị hơn nhiều, tìm mệt hợn, ma lanh
hơn. Cứ thế tôi đi qua những ngày tuổi thơ mất điện mà rộn rã trong cái
xóm nhỏ đầy ắp tiếng cười.
Lên cấp 3 thì kí ức của những
lần mất điện đêm thường gắn với mưa bão. Dường như vẫn còn đâu đây tiếng
gió giật rầm rầm, tiếng mưa rơi xối xả, thấm qua cả tường nhà và tràn
vào khe cửa sổ, đọng thành vũng trên sàn. Tôi năm quấn chăn trong mùng,
bấm tin điện thoại lia lịa:
“ ê mày sao roài mày?”
“mất điện oài, tao thắp đèn lạp học”
“đèn gì?”
“Đèn lạp, nến ó má.”
“ặc, siêng dữ mày. Đau mắt hông”
“thì cũng phải học chớ sao mày”….
Nhớ,
da diết nhớ. Hôm qua trời cũng lạnh vậy nhưng mưa thì tạnh rồi. Vả lại ở
đây có mưa thì cũng còn bình yên lắm. Không có tiếng gió rít, không có
bão ầm ào, không có mấy cái tin hỏi han, hí hửng mai bão nghỉ học hông
mày rồi lại ân hận mình ác quá, không có cái cảnh “nước dâng chặn đường
từ nhà tao tới trường rầu mày, mấy ngày nay hem có điện”, để đến bữa
đầu tiên quay trở lại lớp là lôi ngay sạc điện thoại ra găm vào ổ cắm,
bỏ điện thoại nằm trên bục giảng để có đứa thậm thụt phía dưới ngồi nhá
máy chơi. Đáng lẽ không bao giờ nên nhớ những điều như thế, không nên
mong những cảnh vất vả khổ cực như thế, phải nghĩ về cái tốt đẹp, phải
trân trọng cuộc sống ngày càng được cải thiện. Nhưng biết không, đôi lúc
có ánh đèn sạc pin người ta vẫn ngồi nhớ nến, có lap sẵn ở đây vẫn nhớ
mấy cái bóng nhảy nhót trên tường, có bình yên mà cứ nhờ mùa giông bão,
có người ngồi đây mà chỉ nhớ người của ngày đã mất rồi. …..
***
15
phút sau lại nghe tiếng ồ, và mọi thứ lại bình thường, đèn lại sáng,
quạt lại chạy, máy lại ro ro. Và ai đấy cũng lại ngồi vào bàn, lại nhìn
vào màn hình đọc lầm bầm. Cũng may cái lúc mất điện, không quên ngồi làm
bóng con chó đang sủa, dưới ánh đèn sạc pin lờ nhờ. Nhưng mà....
không có Nghĩa ù;
không có ai kia nhí nhố;
không có.......
***
"Bao giờ cho tới ngày xưa......"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét