Tôi
không phải là người cuồng mưa như G Rainer. Nhưng đôi khi cũng muốn ngồi
một mình dưới cơn mưa này, hứng những giọt nước rơi miên mải, từng dòng
thấm đẫm, ướt át và lạnh lẽo, để tâm trí trôi lãng đãng về một miền xa
xôi nào đó, tạm quên đi những lo nghĩ trong đời. Chợt nhớ về những giấc
mơ đẹp của thời thơ ấu, luôn gắn liền với một cơn mưa. Là cơn mưa giăng
giăng từng sợi nhẹ như không, có vài đưá
nhỏ đầu trần đi bứt trộm hoa dâm bụt nhà hàng xóm, dầm dầm vào cái hỗn
hợp xà phòng của mình cho thêm nhơn nhớt, rồi thổi tung lên trời cả trăm
quả bóng, lung linh đủ màu, dù cũng dễ vỡ vô cùng dưới những sợi mưa
xiên. Là cơn mưa mạnh mẽ chảy ào ạt bất ngờ vào một trưa hè nóng bức,
như xua đi hết sự mỏi mệt trong những tàng lá, cây cối lại tươi vui,
xanh ngỡ ngàng nhảy nhót dưới mưa, và nội móm mẻm mỉm cười phe phẩy
chiếc mo cau bên cạnh "có mưa rồi con ngủ dễ hơn". Là cơn mưa xối xả
trên sân ga Quảng Ngãi một chiều hè, tôi chóng cằm nhìn mưa đọng từng
dòng trên ô kính tàu thống nhất, mơ màng nghĩ về nhà ngoại, chợt vang
bên tai có tiếng mẹ nhẹ cười "Hay mẹ con mình về nhà bà ăn mùng 5 nhé?".
Là cơn mưa nào xa xôi lắm, có hai đứa nhỏ mới học đạp xe, giỏ xe đỏ rực
một màu hoa phượng, dựng bên một quán chè mà hàng hiên là một giàn dây
leo xanh mướt, không đủ che hết mưa cho khách nhưng đủ thơ mông để có
đứa ngồi ngẩn ngơ nhìn quên cả ăn chè...
Như một thước phim quay chậm chợt bừng lên trong tâm trí, từng hình ảnh một, vào một chiều mưa ở sg, ở cái nơi tôi ưa thích nhất tại sg. Bạn tôi đã nói rằng "Mưa sg sao ồn ào lắm, không giống mưa ở quê mình". Mưa miền Trung dai dẳng, dằng dặc, miên man không ngớt cả mấy tháng trời. Mưa sg chợt đến chợt đi, ào ạt rơi rồi cũng tạnh bất ngờ. Tôi không thấy mưa sg khó chịu, chỉ đến khi bạn nói mới thấy nhớ mưa nhà. 3 năm trong sg và sẽ còn rất nhiều năm nữa, có khi nào sẽ quen với sg đến mức không còn thấy lạ với những cơn mưa, với mùa đông nóng bức, với những dòng xe luôn cuồn cuộn như sóng chảy, với hàng ngàn những ngôi nhà san sát, không tìm đâu ra được một khoảng không ngút ngàn tầm mắt như biển qn...?
Rồi mọi thứ sẽ đổi thay. Tôi không gét sg, sg có cái riêng để yêu thương. Nhưng tình đầu luôn là tình đẹp nhất, nên qn dù xa cách, vẫn sẽ được đặt trang trọng và đầy thương mến nhất ở một góc trong lòng. Và những cơn mưa đó sẽ luôn là những đoạn phim dù cũ kĩ, và bụi bặm nhưng không bao giờ tan biến mất đi, sẽ có lúc nó trở về, như ngày hôm nay vậy.
Nhưng anh à, hãy là một cơn mưa miền Trung chứ đừng là cơn mưa sg, đến nhanh rồi đi cũng vội vàng, vô tình anh nhé.
Như một thước phim quay chậm chợt bừng lên trong tâm trí, từng hình ảnh một, vào một chiều mưa ở sg, ở cái nơi tôi ưa thích nhất tại sg. Bạn tôi đã nói rằng "Mưa sg sao ồn ào lắm, không giống mưa ở quê mình". Mưa miền Trung dai dẳng, dằng dặc, miên man không ngớt cả mấy tháng trời. Mưa sg chợt đến chợt đi, ào ạt rơi rồi cũng tạnh bất ngờ. Tôi không thấy mưa sg khó chịu, chỉ đến khi bạn nói mới thấy nhớ mưa nhà. 3 năm trong sg và sẽ còn rất nhiều năm nữa, có khi nào sẽ quen với sg đến mức không còn thấy lạ với những cơn mưa, với mùa đông nóng bức, với những dòng xe luôn cuồn cuộn như sóng chảy, với hàng ngàn những ngôi nhà san sát, không tìm đâu ra được một khoảng không ngút ngàn tầm mắt như biển qn...?
Rồi mọi thứ sẽ đổi thay. Tôi không gét sg, sg có cái riêng để yêu thương. Nhưng tình đầu luôn là tình đẹp nhất, nên qn dù xa cách, vẫn sẽ được đặt trang trọng và đầy thương mến nhất ở một góc trong lòng. Và những cơn mưa đó sẽ luôn là những đoạn phim dù cũ kĩ, và bụi bặm nhưng không bao giờ tan biến mất đi, sẽ có lúc nó trở về, như ngày hôm nay vậy.
Nhưng anh à, hãy là một cơn mưa miền Trung chứ đừng là cơn mưa sg, đến nhanh rồi đi cũng vội vàng, vô tình anh nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét