12 thg 3, 2013

m ơi...

có sai không khi nghĩ như vậy nhỉ. Vì tao chợt nhận ra rất rõ ràng t ko tìm được sự bình yên đó khi ở bên cậu ấy. Dù m cũng chỉ nghe thôi mà chẳng nói gì, tao biêt mày đang thực sự lắng nghe t. Cái cách lắng nghe ấy, cái cách biểu hiện ấy, cái cách lâu lâu buông 1, 2 câu làm t có thể nhẹ lòng trở lại, cái xoa đầu mà t luôn cần khi bấn loạn, tao không tìm thấy được. Biết là mỗi ng mỗi khác, và không bao giờ được so sánh ai với ai cả, nhưng tao vẫn thấy hụt hẫng làm sao ấy. Cái đứa quá sốc nổi như tao, ít nhất cần một ai đó đủ điềm tĩnh để mà kéo lại, để mà có thể nhẹ nhàng nói là em sai rồi nhưng vẫn sẽ không bỏ rơi tao dù t đã gây ra lỗi lầm gì đi nữa. T tham lam quá nhỉ? nhưng 2 người quá giống nhau sợ rằng chỉ như hai  thỏi nam châm cùng cực. Có thể đến một lúc nào đó, sẽ tự đẩy nhau rời xa mãi....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét